Đi vào gian phòng, Trác Phàm thấy Viển lão ngồi trên bồ đoàn, khoanh chân cho hai người, đổi diện hắn còn có hai cái bồ đoàn nữa, hắn vội vàng ôm quyền, cung kính nói: "Viên lão!" Viên lão cười nhẹ gật đầu, sau đó chỉ vào hai bồ đoàn nói: "Hai vị, mời ngồi!" Trác Phàm gật đầu, không khách khí kéo Sở Khuynh Thành khoanh chân ngồi xuống, sau đó vào thắng chủ đề: “Viên lão, không biết người mời chúng ta tới nơi này là muốn nói chuyện gì?" Không trả lời vấn đề của hắn, Viên lão nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cười nhẹ nói: "Vị cô nương này người mà người đã nhắc tới a, có thể giới thiệu không?" Sở Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, yêu kiều cúi đầu, cung kính nói: "Tiểu nữ họ Sở, tục danh Khuynh Thành, tham kiến đại cung phụng!" "Ha ha ha... Nguyên lai ngươi chính là Sở Khuynh Thành a!" Viên lão khẽ cười một tiếng, trong mắt lóe lên hai đạo tinh mang, thật sâu dò xét Sở Khuynh Thành, cuối cùng hài lòng gật đầu, nhìn sang Trác Phàm nói: "Vừa xinh đẹp lại thông minh, quyến rũ mê người. Tiểu tử, nếu lão phu trẻ lại năm sáu trăm tuổi, ta nhất định sẽ làm tình địch của ngươi!" Trác Phàm trì trệ, rồi bất đắc dĩ bật cười lắc đầu: "Viền lão, bên ngoài còn có mấy trăm người, mấy vạn nhân mã đứng chờ đó, ngài có thể đứng đắn chút không?" "Ha ha ha... Người biết chiến sự bên ngoài hết sức căng thẳng, lúc nào cũng có thể đồ thán sinh
linh a, vậy người còn mang một nhóm nhân mã hồi tông tạo phản?" Viên lão trố mắt nói. Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai: "Không có cách, bảo mệnh quan trọng hơn, ngươi cũng biết ánh
mắt Tà Vô Nguyệt còn thấp. Không chỉ là hắn, đoán chừng bất kỳ một một thượng vị giả nào, đều tuyệt không thể dễ dàng tha thứ cho cái tội đi quá giới hạn. Cho nên, ta không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường. Mặc kệ Ma Sách Tông sẽ trở thành bộ dáng gì, chỉ cần ta và Khuynh Thành còn sống là được!" "Hừ, làm sai, không nghĩ cách cứu chữa, còn muốn sai đến cùng!" Viên lão bĩu môi nói, rồi lại cười khổ: "Xem ra người thật không xem Ma Sách Tông là nhà, cho dù hủy cũng không quan trọng sao? Phải biết, một khi tông bạo phát môn nội chiến, tổn thất của Ma Sách Tông sẽ không chỉ dùng những Thánh Linh Khoáng là có thể bù đắp được, đó là chuyện hủy căn cơ tông môn a!" Trác Phàm trầm ngâm một hồi, cuối cùng thản nhiên nói: "Không quan trọng!" Viên lão bật cười lắc đầu, sau đó hắn lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành: "Khuynh Thành cô nương, người thuộc chính đạo tông môn, không nguyện nhìn thấy chuyện sinh linh đồ thán xảy ra chứ. Người cảm thấy nam nhân của người làm như thế, có nên hay không..." "Không quan trọng!" Sở Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, quay đầu nhìn Trác Phàm, đầy nhu tình nói: "Chỉ cần hắn không có việc gì, hắn làm gì, ta đều theo hắn". Viên lão hơi run run, lại sâu sắc quan sát Sở Khuynh Thành, cuối cùng bật cười một tiếng: "Nha đầu, người bị tiểu tử này làm hư rồi, nhập ma mất rồi. Về sau hai người các ngươi phải cẩn thận,
mặc kệ chính đạo hay ma đạo, nhập tình dục thâm uyên, đều là vạn kiếp bất phục. Muốn thoát, sẽ khó càng thêm khó a!"
Hai người Trác Phàm liếc nhìn nhau, đều cười khẽ một tiếng, vẻ mặt vẫn bình thản, tay bọn họ đan chặt lấy nhau, đồng thanh nói: "Không quan trọng!" Viên lão nhìn bọn họ thật lâu, đáy mắt hiện lên vẻ thâm thúy, lại bất chợt biến sắc, quát to: "Hai người các ngươi không quan trọng, nhưng lão phu có. Ma Sách Tông là nhà của lão phu, giống như Lạc gia của Trác Phàm người vậy, cho nên vô luận như thế nào, lão phu tuyệt không thể để tông
môn xảy ra chuyện tương tàn, cho nên..." Nói đến đây, ánh mắt Viên lão trở nên dị thường sắc bén, như hỏa diễm thiêu đốt. Muốn động thủ a, Viên lão! Trác Phàm cùng Sở Khuynh Thành cùng xiết chặt lòng, đồng thời đã làm dự định tốt co cẳng chuồn mất. Thậm chí, bên trong đồng tử phải Trác Phàm, Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị đã thời khắc chuẩn bị. "Trác Phàm, đừng trách lão phu bất cận nhân tình, ngươi." trong tay Viển lão lóe lên ánh sáng, bật chợt xuất ra một viên ngọc thạch đen nhánh. Trác Phàm kinh hãi, ngay lập tức đạp chân xuống, kéo lấy Sở Khuynh Thành vội vã lui về phía sau. Tuy hắn không biết ngọc thạch này là cái gì, nhưng chắc hẳn là ma bảo đáng sợ gì đó cmnr. Lấy thực lực đại cung phụng, lại thêm ma bảo, rõ ràng chính là muốn trong nháy mắt biến hắn thành cặn bã, không cho hắn có mảy may cơ hội chạy trốn, nếu hắn không hành động trước, căn
bản là không có cơ hội hành động. Trán Trác Phàm chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn là vạn vạn không ngờ, lão nhân này lại tuyệt tình như thế, không cho hắn cơ hội sống, vừa lên liền vận
dụng ma bảo. Thấy bộ dáng thất kinh của hắn, Viển lão lại ngơ ngác nói: "Trác Phàm, ngươi làm gì vậy?" "Lão đầu tử, còn người đang làm gì đó, cầm ma bảo ra làm gì?" Trác Phàm hét lên.
Viên lão nhìn ngọc thạch trong tay, cười khổ lắc đầu: "Trác Phàm, bình thường không phải ngươi luôn cả gan làm loạn à, sao tự nhiên nhát gan thể?" "Đây không phải vấn đề gan lớn nhỏ, mà là vấn đề đối thủ mạnh yếu, cao thủ như ngươi, lại cầm ma bảo ra, lão tử không tranh thủ thời gian tránh thoát, còn phải đợi người chặt đôi ta ra sao?" Viên lão bật cười lắc đầu, giơ ngọc thạch lên cao cao: "Trác Phàm, ngươi nhìn cho kỹ lại đi, đây không phải ma bảo, mà chính là ấn giám đại cung phụng của lão phu làm Ma Sách Tông, hôm nay lão phu muốn làm một chuyện, lấy quyền hạn của đại cung phụng, phế bỏ vị trí tông chủ của Tà Vô Nguyệt, lập người làm tấn tông chủ!"