Hừ!
Lạnh lùng hừ một tiếng, Tà Vô Nguyệt hung tợn trừng mắt Trác Phàm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn sao có thể nghĩ đến, Trác Phàm đến Ma Sách Tông mới năm năm, hắn thì tạo dựng
mọi thứ cả trăm năm, kết quả là bị tiểu tử này dễ dàng phá vỡ. Nhìn nhìn lại tất cả trưởng lão cung phụng tạp dịch phòng, thấy những ánh mắt không còn sở hướng về hắn, mà ngược lại, có vẻ chỉ muốn hắn biến mất, Tà Võ Nguyệt càng tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không có cách nào. Bấy giờ, một chút nhấn thủ thôi, hắn còn không có, Thạch cung phụng thấy hắn thất thế còn mười phần quả quyết muốn vứt bỏ hắn mà đi, bây giờ hi vọng duy nhất của hắn là đại cung phụng Viên lão. Sau khi hung tợn nhìn mọi người lần cuối, Tà Vô Nguyệt mới sải bước tới đại điện tông chủ. Thích cung phụng vuốt khẽ chòm râu, trầm ngâm một hồi, có hơi lo lắng nói: "Trác quản gia, chiêu này của đại cung phụng sẽ không phải là bắt giặc phải bắt vua chứ. Nếu ngài có điều gì bất trắc, chúng ta quần long vô thủ, sẽ thế năm bè bảy mảng đó!" "Hay là... Chúng ta phái hai mươi cao thủ đi cùng ngài, có xảy ra chuyện gì còn dễ giải quyết!" Trác Phàm trầm mặc không nói, lông mày nhíu chặt, tỉ mỉ suy nghĩ. Thạch cung phụng thấy vậy,
lại xùy cười một tiếng, khích tướng: "Trác Phàm, người mưu phản rồi, chẳng lẽ còn sợ đàm phán với đại cung phụng sao? Gan chuột như thế, sao xứng làm tông chủ Ma Sách Tông đời sau?" Trác Phàm cười thản nhiên đáp: "Ha ha ha... Thạch cung phụng, ngươi không cần kích ta, tuy đại cung phụng mạnh, nhưng ta cũng không phải ăn chay, mặc dù ta chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng muốn đi, hắn chưa chắc đã cản được ta!" Trác Phàm chợt dắt lấy tay Khuynh Thành nói: "Lần này cần nàng mạo hiểm với ta, không biết nàng có sợ hay không?" "Đi gặp bạn cũ mà thôi, có gì nguy hiểm chứ?" Sở Khuynh Thành cười khẽ nói. Trác Phàm cười lớn một tiếng: "Tốt, không hổ là nữ nhân của ta, dũng khí hơn người, mày liễu không nhường mày râu. Vậy chúng ta đi gặp đại cung phụng, mặc kệ hắn đứng về bên nào, ta đều sẽ đối mặt tất cả!" Sở Khuynh Thành khẽ gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc. Hai người tay nắm tay, cùng đi đến đại điện tông chủ, không chút sợ sệt nhát gan. Thích cung phụng vẫn cảm thấy không ổn, nên tiếp tục mở miệng nói: "Trác quản gia, thật không cần cao thủ đi cùng sao?" Trác Phàm lại thờ ơ khoát khoát tay, cười thản nhiên nói: "Ngươi xem thực lực đại cung phụng đi, dù có thêm Hóa Hư cảnh đi cùng, cũng chỉ là pháo hôi mà thôi, không dùng được. Ngược lại còn lộ ra là mình hẹp hòi, nhát gan, không có phong phạm, tăng thêm trò cười, có hại hào khí hai vợ chồng ta, ha ha ha..." Tiếng cười to vang vọng giữa trời, rồi cả hai người Trác phàm dần biến mất vào trong đại điện tổng
chủ, cánh cửa cẩn trọng chậm rãi đóng lại. Mọi người nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất, tất cả đều vui lòng phục tùng gật đầu, âm thầm tán thưởng, Trác quản gia cùng Sở cô nương thật sự là trời sinh một cặp, đều anh dũng đầu đội trời chân đạp đất. Tuy đại cung phụng và Trác quản gia có quan hệ cá nhân với nhau rất tốt, nhưng ai có thể cam đoan, thời khắc mấu chốt quyết định tương lai Ma Sách Tông, đại cung phụng sẽ không vì tông
môn mà đứng bên phía Tà Vô Nguyệt, dù sao... Nghĩ tới đây, Thích cung phụng cùng Bạch cung phụng liếc nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ lo lắng, Thạch cung phụng thì cười lạnh, nhếch miệng cười quỷ dị... Bỗng nhiên, ầm một tiếng, cửa đại điện bị đóng sầm lại, ba người Trác Phàm, Tà Vô Nguyệt, Sở Khuynh Thành, toàn bộ bị giam lại. Mọi người giật mình, vội vàng hô lên: "Trác quản gia..." Giọng nói uy nghiêm của Viên lão truyền vang: "Khô Vinh ngũ lão nghe lệnh, nơi này ai dám thừa cơ quấy rối, gây nên tông môn quyết đấu, bất kể là ai, giết không tha!" "Vâng!" Trong Hư không vang lên một thanh âm già nua, ngay sau đó, thanh sắc quang mang quay chung quanh mọi người càng thêm loá mắt. Mọi người run lên, đều ai thán một tiếng, nhưng không dám có cử động gì nữa. Bởi vì bọn họ biết, trong Khô Vinh lĩnh vực của Khô Vinh ngũ lão, chẳng khác nào đặt thanh đao của người ta trên Cổ ngươi, tùy thời đều có thể đòi mạng người! Thạch cung phụng, Thích cung phụng, Bạch cung phụng... Bất kể là ai, bây giờ chỉ có thể yên ổn
chờ kết quả, không ai dám thừa cơ bốc lên thị phi, gây nên tông môn loạn đấu! Liếc nhìn nhau, song phương đều thầm khen một tiếng. Không hổ là đại cung phụng, thủ đoạn sắc bén, không dưới Tà Vô Nguyệt, thậm chí là Trác Phàm, chỉ bằng năm người đã có thể ràng buộc mấy trăm cao thủ bọn họ tại chỗ, để bọn họ không có cách nào thực hiện tính toán trong lòng! Một phương diện khác, hai người Trác Phàm vừa mới vào đại điện tông chủ, liền nghe ầm vang một tiếng, cửa lớn đằng sau đóng sầm lại, cả hai bất giác trì trệ một bước, rồi lại bình tĩnh tiếp tục tiến lên. Rất nhanh, hai người đến trước một ngôi đại điện, nơi đó đã có ba cái ghế, Tà Vô Nguyệt đã ngồi trên một vị trí, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy vẻ phẫn hận. Nhất là khi thấy Trác Phàm, sát ý trong mắt càng trần trụi không chút che giấu. Bột bên của cung điện kia còn có một gian phòng đóng chặt cửa, đợi hai người tới chỗ ngồi, đối
mặt hai mắt lạnh như băng của Tà Vô Nguyệt, còn chưa ngồi xuống, từ trong cửa chợt truyền đến tiếng của Viên lão: "Trác Phàm, hai người các ngươi đến đây đi!"
Hai người liếc nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng đến cánh cửa, mở cửa, đi vào, lại đóng lại, để lại Tà Vô Nguyệt vẫn đầy tức giận ngồi nguyên chỗ, bàn tay đã bóp mạnh đến in sâu vào thành
ghé!