Trến yến tiệc vui mừng, tất cả khách mời đều cao hứng bừng bừng, cư như chính là mình cưới vợ vậy, duy chỉ có một bàn, chỉ có một người
ở nơi đó uống vào rượu buồn, đương nhiên chính là Tà Vô Nguyệt. Sau khi nhường ngồi, hắn nhận chức vụ cung phụng nhân không thể nhìn
hơn, bình thường nhóm trưởng lão cung phụng thấy hắn còn kiêng kị ba phần, bây giờ lại không có một người thèm để y hắn, chỉ lo uống
rượu riêng. Bởi vì bọn họ hết sức rõ ràng, từ xưa đến nay, vị trí Tông chủ Ma Sách Tông chưa bao giờ có chuyện nhường ngôi, tất cả đều
là lão tông chủ trước khi lâm chung chỉ định người kế thừa, hoặc là tông chủ thấy vậy nạn, nấng một người lên kế thừa. Ví dụ nh Tà Vô
Nguyệt, nói dễ nghe là nhường ngôi, không dễ nghe là bị người ta đuổi xuống đài, cái thứ cho nhà có tang, ai sẽ để ý đến hắn? Bây giờ
mọi người tránh còn không kịp đây! Đây chính là người đi trà lạnh, nhạc hết, người đi a! Năm đó Tà tông chủ cao cao tại thượng, lúc này
đã là kẻ mà vạn người e ngại, không hề được mọi người truy phủng. "Trác Phàm đáng chết, Tà Vô Nguyệt ta thề, đời này nhất định sẽ không
bỏ qua cho ngươi, hãy
đợi đấy!" Tà Vô Nguyệt đầy phẫn hận, nghiến răng nói, sau đó hơi ngửa đầu tu rượu, phiền muộn không nói ra lời. Đúng lúc này, một thân ảnh quen thuộc đi đến trước mặt hắn, thấy bộ dáng bẩn thỉu của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Vô Nguyệt, không phải chỉ là chức tông chủ thôi sao, có gì to tát, thực làm cung phụng rất tốt, tự do lắm mà!" "Ngươi... Dương bàn tử?" Tà Vô Nguyệt đặt bầu rượu xuống, ngẩng đầu lên, thấy là Dương Sát đang
ai thán nhìn xem hắn, liền mỉa mai cười: "Ngươi tới đây làm gì, ngươi không phải người của Trác Phàm à, không phải nên giống đám người kia, cười trên nỗi đau của người khác, chế giễu lão tử à, người chạy tới đây làm gì? Cười nhạo ta đúng không?" Dương Sát thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vô Nguyệt, chúng ta làm huynh đệ mấy trăm năm, năm đó Song Long hội, chúng ta có quá mệnh giao tình, ta có thể giúp người khác hại ngươi sao? Nhưng phải nói thật, người thật sự đã mất đại thế, bình thường không nghĩ lôi kéo nhân tâm, bình người người làm mọi người luôn cảm thấy bất an, nếu không, Trác Phàm sao có thể thừa cơ bức ngươi thoái vị, như hôm qua, ta một lòng kiến tạo cơ hội hoà giải cho các ngươi, ngươi lại không lĩnh tình, không bình tĩnh nhìn nhận thời cuộc, sau cùng Trác Phàm còn nguyện ý hòa giải, người vẫn cứ bướng bỉnh chấp nhất, rồi sau nữa, người không muốn hoà giải nhất là ai, chính là đám người Bạch cung phụng đó. Vì cái gì, vì sợ người tính sổ: Điểm này, người quả thật nên nghĩ lại!" "Hừ, chuyện của lão tử, không cần đến người quan tầm!" Tà Vô Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lần nữa tu một ngụm rượu, trong mắt tản ra tinh quang khiếp người. Thực ra, sau khi bình tĩnh lại, hồi tưởng tình cảnh lúc trước, hắn dĩ nhiên hiểu, lúc đó Dương Sát
xác thực vì hắn mà làm rất nhiều, chỉ là hắn đanh trong cơn giận dữ, không lĩnh hội được. Bây giờ suy nghĩ kỹ, Dương Sát quả nhiên là huynh đệ tốt. Khi đó ở với một đám tạp dịch phòng chỉ tìm cách kéo hắn xuống đài, lại không có bo bo giữ mình, vẫn hết lòng giúp đỡ hắn hộ vị, đến cả khi Dương Sát lên tiếng, đám người kia im lặng khiến Dương Sát thế cô lực cô, hắn vẫn nguyện ý mở lời giúp mình, Tả Vô Nguyệt đã nhận nhân tình của Dương Sát, lúc này chỉ là mạnh miệng không nói
mà thôi. "Ghê tởm nhất là Trác Phàm cùng đám người tạp dịch phòng kia. Tiểu tử kia là được ta mang vào tông, cao tầng tạp dịch phòng cũng là được lão tử giúp ngồi lên trên, thăng bằng quyền thế với đám người Thạch cung phụng kia. Kết quả bọn họ đắc thế, thế mà lấy oán báo ân. Hừ hừ... Thật đúng là cao thủ ma đạo a!" Tà Vô Nguyệt cười điên cuồng nói, lại uống một ngụm rượu buồn, dường như nói một mình, lại như nói cho Dương Sát, muốn giải quyết đôi chút phiền muộn. Dương Sát nghe thế, lại bất đắc dĩ lắc đầu, VỖ VỖ vai hắn nói: "Huynh đệ à, nghĩ thoáng chút đi, lần này đại cung phụng ra mặt bảo vệ ngươi, ngươi đã kiếm lời rồi. Ngươi xem tiệc cưới kia đi, Lạc gia không dễ trêu đầu, còn có tiểu tử quái vật thời khắc chuẩn bị, nếu thật đánh lên, ngươi có mười cái
mạng cũng không đủ hắn giết!" Nói xong, Dương Sát lại VỖ VỖ vai hắn, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Hắn lại đi đến một bàn khác, cười đùa tí từng mời rượu. Thế nhưng mọi người thấy hắn đến, lại biểu hiện rất lạnh lùng, dwognf như còn đang trách hắn hôm qua đứng về phía Tà Vô Nguyệt, muốn thay hắn giải vậy. Ánh mắt Tà Võ Nguyệt mang đầy phẫn hận, trong tay bóp chặt, cả một bầu rượu tan thành phần
vụn.
"ư, tông chủ, làm gì mà ngồi một mình tức giận uống rượu vậy?" Bỗng nhiên, Thạch cung phụng
cười khẽ đi đến, còn mang bốn năm trưởng lão tùy tùng, thảnh thơi ngồi bên cạnh hắn, cười ta nói: "Đấu thua, lại đi mượn rượu giải sầu, không dám đối mặt, chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi!"
Đùng! Tà Vô Nguyệt hung hăng vỗ mạnh vào bàn, hung tợn nhìn hắn nói: "Ngươi có ý gì? Hừ, Thạch cung phụng, đừng có thấy bản tông chủ thất thế mà đắc chí. Ngươi đừng quên, người không phải người của Trác Phàm, bây giờ hắn chưa động tới người thôi, chờ hắn đứng vững gót chân, sớm muộn ngươi sẽ phải đối mặt với hắn. Nhưng đến lúc đó, chỉ sợ người không có vận khí như bản tông chủ, có thể giữ được toàn thân trở ra đầu!" "Toàn thân trở ra? Ha ha ha... Bị bức lui vị, tông chủ gọi đây là toàn thân trở ra sao? Không ngờ cái chí của tông chủ chỉ có ngần ấy a, tự lừa mình dối người!" Tà Vô Nguyệt có mặt lại, cắn môi, song quyền nắm chặt, càng cay cú nó: "Thạch cung phụng, nếu như ngươi còn tiếp tục nói huyền thuyền như thế trước mặt bản tông chủ, thì đừng trách bản tông chủ vô lễ!". "Thế nào, muốn động thủ sao? Hừ hừ hừ.." Thạch cung phụng cười lạnh, châm chọc nói: "Sao lúc thoái vị không thấy ngài động thủ, bây giờ nhàn vấn dã hạc, lại ở chỗ này giả vờ oai phong, ngài cuối cùng chỉ có ngần ấy bản sự a!" Tà Vô Nguyệt đứng phắt dậy, gầm lên: "Thạch cung phụng!" Thế nhưng hắn còn chưa kịp thả ra khí thế, Thạch cung phụng đã một trảo ghìm vào cánh tay hắn, không chút yếu thế hét lớn: "Tà Vô Nguyệt!" Rồi với giọng điệu cảnh cáo nói: "Bây giờ hơn một nửa người đều là người của Trác Phàm, ngươi muốn trở mình, phải dựa vào lão phu. Chẳng lẽ ngươi muốn một chút thể diện cuối cùng cũng
4/5
không còn hay sao?" Tả Vô Nguyệt chấn động, thật sâu nhìn hắn, híp mắt lại, lòng lại phát lên hi vọng: "Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi có cách để bản tông Đông Sơn tái khởi?"
Chương 1319:
"Đương nhiên, Trác Phàm làm tông chủ, người ta đều không có chỗ tốt." Thạch cung phụng thản nhiên gật đầu, khẽ vuốt chòm râu, sâu xa nói: "Ngươi nói rất đúng, gần như toàn tông đã nằm trong tay Trác Phàm, ta cũng như cái gai trong mắt hắn, sớm muộn sẽ bị hắn thanh trừ, bây giờ hai chúng ta phải là đồng minh!" Tà Vô Nguyệt run run, bắt đầu bình tĩnh lại tâm tình, lại chậm rãi ngồi xuống, thở dài nói: "Bây giờ người ta hợp tác có làm được cái gì? Ta đã mất đại thế, chút thế lực này của ngươi cũng sớm muộn bị Trác Phàm làm thịt. Tiểu tử này không đơn giản, nào có dễ đối phó như vậy?" Thạch cung phụng xùy cười, "Ha ha ha... Ta đương nhiên biết hắn không đơn giản, nếu không làm sao có thể từ một kẻ ngoại nhân, tiến tông mới năm năm, đấu ngã hai người chúng ta?". Sau đó cười thần bí, mật ngữ nói: "Tông chủ, người biết vì sao đại cung phụng không nể tình thầy trò, nhất định muốn đứng bên phía Trác Phàm không?" Tà Vô Nguyệt nghe vậy liền siết chặt lòng, sắc mặt hơi trầm xuống, đây coi như là nỗi đau cả đời hắn, sư phụ mình không giúp mình thì thôi, thế mà còn đi giúp ngoại nhân, chẳng lẽ mình thật toang như vậy, để hắn không có nửa phần kỳ vọng, nên muốn phế mình?
Hữu! Một đạo lưu quang lóe qua, trong tay Thạch cung phụng xuất hiện một khối ngọc giản, đưa lên: "Ha ha ha... Nhìn đi, ngươi sẽ biết đáp án!" Trong mắt mang vẻ ngờ vực, Tà Vô Nguyệt làm theo, ngưng thần trầm tư, đến khi mở mắt, mới cả kinh nói: "Đây là..." "Không sai, đây chính là bảng danh sách những người lần này sẽ được Song Long Viện bồi dưỡng!" "Trác Phàm, Sở Khuynh Thành, Thủy Nhược Hoa, còn có đám nữ tử Đan nhi, đều có trên đầy. Đại cung phụng đã hạ một bàn cờ tốt đấy. Ngươi cũng biết, có thể tiến vào Song Long Viện, được hai vị Chí Tôn điều giáo mấy năm, chẳng nhẽng có thể tiết kiệm đi mấy trăm năm phấn đấu, càng có thể mang đến lợi ích to lớn cho tông môn." "Trác Phàm phản nghịch, nếu đại cung phụng trấn áp, trước không nói thắng thua, cho dù thắng, vậy thì tương đương việc mất đi Trác Phàm, Sở Khuynh Thành, những cao thủ tông môn trong tương lai. Chỉ sợ thành tựu ngày sau của mỗi người những người này đều không kém đại cung phụng, đại cung phụng há có thể để mất những người này. Còn nếu thu nạp bọn họ vào đến thì ngược lại, đây là chỗ tốt cực lớn đối với tương lai tông môn đó!". "Hừ hừ... Lấy tiền đồ của đồ đệ bảo bối đi đổi lấy năm sáu tuyệt thế cao thủ, vì có lợi cho tương lai tông môn, mua bán này đúng là quá có lời. Dù ta là đại cung phụng, chắc cũng sẽ làm như vậy!" Nghe hắn nói vậy, Thạch cung phụng thầm cười mừng, tiếp tục dụ cmn dỗ: "Có điều, trong này còn có một vấn đề, trợ giúp kẻ phản loạn ngồi lên phía trên, vẫn còn tồn dư vấn đề mặt mũi. Phàm là cao thủ, đều sẽ chú trọng điểm này. Nếu là lão phu, chỉ sợ sẽ không qua nổi cửa này, nhưng đại cung phụng không vậy, hắn thật đúng là công chính liêm minh, vì tông môn, cái gì đều có thể bỏ qua, thật đúng là thế ngoại cao nhân, không phải kẻ tục nhận như ta có thể so sánh, lão phu không
thể không khâm phục!" Tà Vô Nguyệt nắm chặt khối ngọc giản kia, nghiến răng nghiến lợi: "Nói cách khác, bây giờ trong lòng đại cung phụng, vị trí đám người Trác Phàm đã hoàn toàn siêu việt ta, cũng không phải là bởi
vì bọn họ thế lớn, đại cung phụng không thể không khuất phục?" "Đó là đương nhiên, thế ngoại cao nhân như đại cung phụng, có khi nào cường thế có thể khuất phục ngài ấy? Truyền thuyết năm đó tứ long Huyền Thiên Tông chém giết mười tên trưởng lão tông ta, đại cung phụng biết rõ không địch lại, mang Khô Vinh ngũ lão tiến lên khiêu chiến. Tuy sau cùng bại lui, nhưng cũng đã giết ngũ được đại trưởng lão dưới tứ long Huyền Thiên Tống, để bọn họ trả giá đắt, đến tận đây, Huyền Thiên Tông mới không còn dám tuỳ tiện trêu chọc chúng ta!" Thạch cung phụng ra vẻ tán thưởng nói: "Đại cung phụng chính là người như vậy, người càng dùng sức mạnh với hắn, hắn càng không khuất phục, hắn chỉ suy nghĩ cho tương lai tông môn a!" Tà Vô Nguyệt hơi run run, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng đạm mạc nói: "Như vậy, Thạch cung phụng, người lấy danh sách này từ đâu?" "Một tháng trước, Song Long Viện gửi danh sách này về tông. Tông chủ ngươi không nhận được, hẳn là là đại cung phụng nửa đường chặn đứng. Xem ra đại cung phụng rất hiểu tông chủ, ngươi đố kị người tài, cho nên căn bản không cho người xem a! Ha ha ha." Không có để ý lời chế giễu của hắn, Tà Vô Nguyệt chỉ lạnh lùng nói: "Song Long Viện phát cho Tông chủ các tông bảng danh sách trúng tuyển, vì sao người lại biết được? Chẳng lẽ... Người thông đồng ngoại tông?"
"Thế nào, tông chủ muốn bắt ta sao?" Thạch cung phụng nhếch miệng cười tà. Tà Vô Nguyệt chậm rãi lắc đầu, lại bất chợt mỉm cười, ánh mắt lộ ra tinh mang khiếp người: "Không, bây giờ ta đã biết người muốn giúp ta lật bàn thế nào... Tốt, ta đáp ứng, ha ha ha..."