Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1310 - Chương 1320: Động Phòng (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1320: Động phòng (1)

Đêm động phòng hoa chúc, nhân sinh tiểu đăng khoa! : Qua một đêm ồn ào, Trác Phàm thân mang bộ áo tân lang đỏ thẫm, chân đạp lên cao giày Thanh Vần, cọt kẹt một tiếng, đẩy cửa phòng cưới ra, chầm chậm tiến vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Lúc này, cách đó không xa, trên giường cưới, người ngọc đã ngồi ngay ngắn trên mép giường, đầu được che bởi chiếc khăn mỏng, chờ hắn gỡ xuống :. Trác Phàm mỉm cười vui vẻ, một giòng nước ấm chảy tim, chậm rãi đi đến trước giường, an lòng ngồi xuống, hai tay gỡ tấm khăn choàng mỏng ra, liền thấy một khuôn mặt mỹ mạo không gì sánh được, kiều diễm hơn hẳn ngày thường. Cho dù là người có tâm tính kiên cường như Trác Phàm, cũng không khỏi ngẩn ngơ, tay vẫn đặt trên đầu nương tử, chưa tháo hẳn khăn xuống ngừng, hai tay bất giác run rẩy, sững người đến cả quên để xuống! "Ngươi... nhìn cái gì đấy?" Sở Khuynh Thành đỏ mặt nói.

Trác Phàm giật mình, rồi mới rực rỡ cười một tiếng, gỡ hẳn chiếc khăn xuống, rồi nắm lấy hai tay Sở Khuynh Thành, tỉ mỉ dò xét dung nhan tuyệt mỹ, say mê nói: "Ha ha ha... Vi phu đương nhiên là đang thưởng thức dung nhan tuyệt thế của phu nhân? Aida, trên trời dưới đất, phu nhân thật không người có thể so, nhất định là đời trước vi phu cứu vãn cả thế giới, đời này mới có phúc phu

làm bạn với nàng cả đời!" Sở Khuynh Thành vũ mị lườm hắn, cười mắng, "Xú mỹ, đại ma đầu ngươi có thể cứu vãn cái gì chứ? Không hủy thế giới đã là tốt lắm rồi!" nhưng lại cảm thấy ngọt ngào chưa từng có. Trác Phàm cười ngây ngô gãi đầu, không ngừng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, sao ta có thể cứu vãn thế giới chứ? Chắc là đời trước ta hủy thế giới, cho nên đời này ông trời đưa phu nhân đến bến cạnh ta, trông trùng ta, không cho ta tiếp tục tác nghiệt ở thế giới này nữa, ha ha ha... Xem ra lão Thiên sợ ta, nên phải dụng mỹ nhân kế với ta!" "Cái gì mà mỹ nhân kế, cứ như đang câu dẫn huynh vậy!" "Thế nào, nàng không muốn cầu dẫn vi phu sao?" Trác Phàm cười xấu xa :. Sở Khuynh Thành trừng mắt, lại nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn, nhưng lại thầm nở một nụ cười dí dỏm. Trác Phàm càng thung thường: "Hắc hắc hắc... nàng đã không muốn câu dẫn vi phu, vậy vi phu phải chủ động rồi!" Vừa dứt lời, Trác Phàm đầy Sở Khuynh Thành ngã xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra sau, dập tắt toàn bộ ánh nến, toàn bộ phòng cưới trở nên đen kịt. "A, huynh đảm?" Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng.

Trác Phàm cười quái dị, cười xấu xa nói: "Sao lại không dám, dù sao nàng đánh không lại ta!" "Huynh... Vô lại!" "Đúng vậy a, ta chính là vô lại, nàng cũng đâu phải lần đầu biết ta?" Trác Phàm cười tà một tiếng, trong bóng tối truyền ra tiếng kêu gào: "Nhưng bây giờ nàng đã là thê tử của tên vô lại, về sau mỗi

ngày phải bị khi phụ, giờ có hối hận cũng muộn rồi, ha ha ha.." ... Đột nhiên, Sở Khuynh Thành nghẹn ngào một trận, đã không thể lên tiếng được nữa, Trác Phàm ngọt ngào bịt miệng nàng Bên ngoài phòng cưới, Khuê Lang nhìn căn phòng đỏ đã tắt đèn, liền cười thoải má nói: "Hắc hắc hắc... Trác quản gia đúng là Trác quản gia, tân hôn yến còn bá đạo như vậy, đúng mẫu mực của chúng ta mà!". "Đức hạnh kiểu gì đâu, không học tốt hơn!" Hàn Thiên Ảnh cười xấu hổ nói. Khuê Lang gãi đầu, nhìn người yêu bên cạnh, cười ngây ngô nói: "Phu nhân, nhiều năm như vậy không gặp, có phải chúng ta cũng nên..". "Cha!" Đúng lúc này, con lợn Khuê Cương mười phần không biết thời thế đi tới nói: "Tiệc rượu tán rồi, những trưởng lão cung phụng kia đều đã đưa đi. Ai nha má ơi, mệt chết ta!" "Mệt mỏi thì nhanh đi nghỉ ngơi, ta với mẫu thân người muốn đi nghỉ rồi!" Khuế Lang vội vã khoát khoát tay nói. Thế nhưng Khuê Cương nghe vậy lại trừng mắt, đĩnh đĩnh lồng ngực nói: "Sao vậy được, mẹ con chúng ta vừa mới đoàn tụ, hài nhi đang lúc phải tận hiếu, vô luận như thế nào, tối nay hài nhi

muốn làm bạn với mẫu thân, đền bù những năm này chưa hết hiếu đạo!" "Hảo hài tử, ngoan!" Hàn Thiển Ảnh nghe thế thì không kìm được vui mừng, nhẹ nhàng VỖ VỖ đầu hån. Khuế Lang lại trừng mắt, hận đến cắn răng, một chân đá văng hắn: "Cút, ngày sau không thiếu lúc cho ngươi tận hiếu, tối nay lão tử phải tận hiếu trước!"

"Ách, cha, ngài tận hiếu cái gì?" Khuê Cương sững sờ hỏi. Khuê Lang cạn mọe lời, đứa nhỏ này dù nói thế nào cũng là tu giả ma đạo, sao mà đầu óc chậm chạp vậy, hôm nay ngày tân hôn, ngươi không biết sao? Huống chi, ta với mẫu thân người đã 20 năm không gặp nhau rồi! "Tiểu tử thúi, kêu ngươi cút thì cút, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có tin lão tử quất ngươi không..." "Ách được được được rồi, ngài tận hiếu trước là được, hài nhi không quấy rầy nữa." Khuê Cương co rụt cổ lại, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghi hoặc nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Hàn Thiên Ảnh, cung kính nói: "Mẫu thân, vậy sáng hài nhi mai sẽ thỉnh an ngài!" Nói xong, Khuê Cương gãi đầu, đần độn u mê rời đi, oán thầm không thôi. Làm sao, lão công còn muốn tận hiếu với lão bà sao? Ai, hay là nói làm nam nhân mệt mỏi đây, hiếu kính lão mụ còn dễ hiểu, lại còn phải hiếu kính lão bà, về sau có phải ta cũng sẽ lâm vào thảm cảnh như thế hay không? Vừa nghĩ đến đây, Khuế Cương giật mình, thở dài một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment