Phốc! Sở Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, giận dữ đến run run thân thể, cười mắng: "Sao huynh cứ như tiểu hài tử vậy, thích dính vào người ta?" "Đúng, ta chính là tiểu hài tử, ta chính là muốn kề cận nàng, dính lấy nàng một đời một kiếp...!"
Đột nhiên, Trác Phàm kinh dị hét to: "Này. .. thật quá thần kỳ mà!" Sở Khuynh Thành sững sờ, xoay người lại, khó hiểu hỏi: "Thế nào, Trác Phàm, xảy ra chuyện gì sao?" Trác Phàm chấn động, ngơ ngác đáp: "Ta... Ta lại đột phá, Thần Chiếu ngũ trọng cảnh... mới chỉ là ngủ một giấc mà!" Sau một hồi giật mình, mới kinh dị nhìn Sở Khuynh Thành, thở dài nói: "Khuynh Thành, Không Linh thể chất của nàng quả nhiên danh bất hư truyền, thần trợ công a, mới song tu một đêm đã trợ phu quân đột phá. Nào nào nào, việc này không nên chậm trễ, chúng ta song tu thêm lần nữa đi!" Sở Khuynh Thành đỏ mặt, lườm hắn mắng: "Giữa ban ngày ban mặt, song cái gì tu, không sợ người chê cười sao?" "Chê cười cái gì, mình là song tu, làm chuyện đứng đắn mà! Nào nào, ta đã không chờ nổi, bây giờ
là thời điểm tốt để xúc tiến thực lực phu thê, thuận tiện xúc tiến tình cảm vợ chồng, ha ha ha..." Trác Phàm cười rực rỡ, lại nhảy ra ngồi ở mép giường, lộ ra ánh mắt xấu xa. Sở Khuynh Thành hơi nhích người lên, ỡm ờ đi tới bên giường. Nhưng còn chưa củi khô lửa mạnh, song tu luyện công, thì từng tiếng đập cửa gấp rút đột nhiên vang lên, đồng thời, từ ngoài cửa, một thanh âm già nua vang lên: "Khụ khụ khụ... Trác tông chủ a, nếu ngươi là tu giả bình thường thì thôi, lúc nào song tu cũng được, nhưng bây giờ ngươi là nhất tổng chi chủ a, Bạch Nhật Tuyên Dấm không phải thói quen tốt!" "Viên lão?" Trác Phàm nhíu mày lại, sợ hãi kêu lên, Sở Khuynh Thành thì càng đỏ bừng mặt, biết cuộc trò truyện của hai người đã bị lão nhân này nghe hết, nàng liền oán trách trừng mắt Trác Phàm, rồi vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Cọt một tiếng kẹt, cửa phòng mở ra, Sở Khuynh Thành cúi người hành lễ, Trác Phàm tức giận đi tới, bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, ta cho là ta làm tông chủ, toàn tông ta lớn nhất, không có thứ đui mù nào dám nghe phòng ta làm phiền, nên không bố trí kết giới, sao mà ngài cao tuổi rồi, còn có đam mê đặc thù thế này chứ?" Viên lão cứng mặt, ria mép khẽ nhúc nhích, bất đắc dĩ lắc đầu, nhấc chân đi tới, ngồi xuống bàn nói: "Lão phu không có ham mê vì như thế, chỉ là cố ý đến thông báo các ngươi một tiếng, kêu các ngươi lên đường!" "Lên đường?" Hai người sững sờ, liếc nhìn nhau, Trác Phàm khó hiểu nói: "Lên Đường đi đâu? Ta
mới vừa lên làm tông chủ, lại phải rời khỏi tông môn sao?" Trong tay Viển lão xuất hiện một khối ngọc giản, đưa lên: "Tự mình nhìn xem đi, chúc mừng hai vị,
được hai vị Chí Tôn cùng chư vị trưởng lão Song Long Viện nhất trí thu nhận, các ngươi đều được chọn làm đệ tử được Song Long Viện bồi dưỡng. Đây chính là cơ hội tốt, hai ba mươi năm sau, các ngươi đi ra từ Song Long Viện, chắc chắn trở thành cường giả chân chính của Tây Châu. Khi đó, Ma Sách Tông chúng ta sẽ chính thức tiến vào trung tam tông, một hơi thăng thiên!" Trong đôi mắt già nua của Viên lão hiện đầy sự kỳ vọng, sau khi xem ngọc giản một phen, Trác Phàm nhướn mày, lẩm bẩm nói: "Danh sách người của các tông đều cùng được tuyên bố sao? Kiếm Thần Tông, Ôn Đào, Tạ Thiên Thương, Ma Viêm Tông, Viêm Ma, Thái Thanh Tôn,g Diệp Lân, Vũ Thanh Thu đều ở đây?" "Ha ha ha... Đương nhiên" Viên lão thản nhiên nói: "Những người này, các ngươi đều quen biết, dù sao trong hơn hai mươi năm sau, các ngươi còn phải sống cùng nhau, sớm biết, sớm có chuẩn bị. Mặc kệ trên Song Long các ngươi có ân oán gì, nhưng sau này cùng tu hành, sẽ phải hòa hợp ở chung, đây đại khái là ý của Song Long Viện!" Trác Phàm ném ngọc giản tới trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Diệp Lân... cực kì cuồng ngạo, ở chung với hắn mấy chục năm, hừ hừ!" "Diệp Lân, lão phu đã nghe qua, không khác ngươi lắm, không phải lương thiện. Cho nên, ngươi đừng ghét bỏ hắn, các ngươi tám lạng nửa cân mà thôi!" Viên lão đứng dậy nói: "Được rồi, lập tức lên đường đi, mấy người Thủy Nhược Hoa đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ các ngươi thôi!" "Nhanh như vậy?" Trác Phàm giật mình kêu lên.
Viên lão xùy cười: "Lão phu biết người mới qua đêm tân hôn yến, chắc còn chưa thỏa mãn, những
ngọc giản này đã phát đến trên tay lão phu rất lâu rồi, đệ tử tông khác chắc đã xuất phát, các ngươi còn không xuất phát sẽ không kịp, đến Song Long Viện, các ngươi vẫn có thể song cmn tu mà : !" Sở Khuynh Thành đỏ mặt, ngượng ngùng cúi thấp đầu, Trác Phàm cũng cạn cả lời. Từ lúc nào mà lão gia hỏa này trở nên dâm đãng như thế, há miệng cái là song tu, không để ý cảm nhận của người khác chút nào! Sau đó, hai người đơn giản thu dọn một phen, rồi cùng Viên lão đi đến chỗ kết giới tông môn. Mà chỗ đó, đã có tất cả cao tầng Ma Sách Tông đang chờ tiễn đưa, đồng thời, mọi người Lạc gia cũng chuẩn bị muốn trở về. Kết giới mở ra, bọn người Trác Phàm đi ra khỏi kết giới, Bạch cung phụng cùng Thích cung phụng tiến lên một bước, cung kính ôm quyền nói: "Tông chủ yên tâm, trong thời gian tông chủ đến Song Long Viện, tất cả sự vụ tông môn sẽ do ta cùng đại cung phụng xử lý, tông chủ hãy an tầm!" Mẹ nó, nói cái gì mà người cùng đại cung phụng cùng xử lý? Rõ ràng là tự coi mình làm Nhị cung phụng! Lão tử còn chưa cho ngươi chức vị đây, các ngươi đã tự hiểu rồi, đã muốn đạp Thạch cung phụng sang một bên, quả nhiên dã tâm không nhỏ! Mà thôi, ai bảo các ngươi là người một nhà đây, quyền hạn của Nhị cung phụng, không giao cho các ngươi thì còn giao cho ai? Trác Phàm VỖ VỖ vai hai người, gật đầu nói: "Làm phiền, nếu tông môn có sự vụ trọng đại gì, tất cả phải ngheo theo đại cung phụng!" "Vâng!" Hai người ngầm hiểu đáp, ý Trác Phàm rất rõ ràng, chánh thức đại quyền giao cho đại cung
phụng, cảnh cáo bọn họ không thể vượt quyền. Mà biết Trác Phàm và đại cung phụng có quan hệ thân mật, hai người cũng thoải mái vâng lời! Lúc này, Viên lão tiến lên dặn dò: "Trác Phàm, bây giờ ngươi là tông chủ Ma Sách Tông, sau khi đến Song Long Viện, nhất định phải lấy tông chủ chi lễ gặp hai vị Chí Tôn, chắc hẳn Song Long Viện sẽ lấy tông chủ chi lễ mà đối đãi, cũng không thể tùy tính như thường ngày, đây là lễ nghĩa!" "Ta hiểu, đại cung phụng yên tầm!" Trác Phàm mỉm cười gật đầu. Viên lão yên lòng gật đầu. Ngay sau đó, kết giới tông môn đóng lại, Trác Phàm cùng tất cả mọi người Lạc gia đều đi xa, cao tầng tông môn ai tiếp tục sự vụ của mình, chỉ có đại cung phụng đứng tại chỗ, khẽ vuốt chòm râu, tự lẩm bẩm: "Hi vọng hai vị Chí Tôn có thể hiểu ý chúng ta, biết khó mà
lui!"
Khô Vinh ngũ lão xuất hiện sau lưng Viên lão, Lưỡi trưởng lão hỏi: "Đại cung phụng, hai vị Chí Tôn rõ ràng có ý muốn Trác Phàm, chúng ta làm như thế, liệu có đắc tội hai vị Chí Tôn đại nhân không?" Viên lão lắc đầu than nhẹ, trong tay anh lại xuất hiện một ngọc giản: “Đây là ngọc giản hai vị Chí Tôn phát riêng cho lão phu, hy vọng có thể tận tâm bồi dưỡng Trác Phàm thành một kỳ tài, tất nhiên là ý muốn cướp người từ chúng ta. Ai, nhưng bọn họ coi trọng Trác Phàm, sao chúng ta lại không? Bây giờ, lão phu ra roi thúc ngựa vịn Trác Phàm ngồi phía trên, hai vị Chí Tôn thần là thủ lĩnh Tây Chầu, cũng không thể kiên quyết trắng trợn cướp đoạt tông chủ nhà khác. Hi vọng sau khi Trác Phàm lấy tông chủ chi lễ gặp hai vị Chí Tôn, bọn họ có thể hiểu ý lão phu, sau này không nhắc tới chuyện này nữa. Bằng không, nếu bọn họ muốn dùng sức mạnh, chúng ta thật không có cách nào!"
"Ha ha ha. .. Đại cung phụng yên tâm, Song Long Chí Tôn là đại nhân vật, sẽ không dã man như vậy, nếu không, họ lấy cái gì thống lĩnh quần hùng Tây Châu?" lưỡi trưởng lão trấn an nói: "Bây giờ Trác Phàm là tông chủ ta tông, chắc chắn, cho dù là hai vị Tôn giả kia muốn người cũng không thể làm được, đại cung phụng, chiều này của ngài thật là cao minh!"
Viên lão cười khẽ một tiếng: "Ha ha ha... Ngươi đừng lấy lòng ta, ta đây là bị buộc bất đắc dĩ. Nếu không, lúc Trác Phàm dẫn người tấn công Huyền Thiên Tông, chỉ cần lão phu ra mặt, lấy danh nghĩa đại cung phụng hiệu lệnh cao tầng tông môn, Trác Phàm sẽ không thành lập được tội danh làm phản, tự nhiên không có những chuyện phía sau. Thực đau lòng nhất là, Vô Nguyệt phải làm vật hi sinh. Vì bảo trụ một kỳ tài như Trác Phàm, bất đắc dĩ phải để hắn thoái vị, ai!" Nguyên lai tất cả mọi thứ, đều đã được đại cung phụng mưu đồ, thực chảnh thức muốn bức Tà Vô Nguyệt thoái vị, là đại cung phụng, mà không phải là tình thế bắt buộc. Không biết, nếu chân tướng bị Tà Vô Nguyệt và Trác Phàm biết, bọn họ sẽ có cảm nhận như nào? Hai tiểu tử khôn khéo, cuối cùng vẫn bị lão hồ ly này sử dụng, tuy tất cả những gì lão hồ ly này làm ra đều là vì tương lai tổng môn... "Phát truyền tin ngọc giản, con thỏ đã ra Ổ, chuẩn bị động thủ đi!" Trên một đỉnh núi cao, Tà Vô Nguyệt nhìn xuống phía dưới, nhìn Viển lão dần dần trở về, thở dài nói: "Sư phụ, là người vứt bỏ đồ nhi trước, đừng trách đồ nhi hạ thủ không lưu tình!" Thạch cung phụng ở một bên, nở nụ cười xem thường: "Tông chủ, vô độc bất trượng phu, ngài đã muốn lấy lại tất cả, vậy chớ có giả bộ như kiểu bất đắc dĩ vậy, quá dối trá. Dù nói thế nào, đây chính là ý của ngài, không có ai bức ngài ra tay với sự phụ mình a!" "Đúng vậy a, không có ai bức ta, là chính ta đang buộc lấy ta mình mà thôi!"