Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1313 - Chương 1323: Lãnh Vô Thường Lo Lắng(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1323: Lãnh Vô Thường lo lắng(1)

"Trác đại ca, chúng ta từ biệt thôi...khi nào nhàn rỗi, huynh nhất định phải về Lạc gia thăm mọi người đó!".

"Cha mẹ, ta phải trở về rồi, nếu các người lại gặp phải phiền toái gì, tuyệt đối đừng quên tiểu tam tủ!" Rời Ma Sách Tông, ba cỗ nhân mã tách rời. Lạc Vân Hải mang người Lạc gia muốn về gia tộc, Vĩnh Ninh cùng Sương Nhi cũng về theo, tiểu tam tử phải về Vạn Thú sơn mạch, Trác Phàm và mấy người Sở Khuynh Thành thì phải đến Song Long Viện bồi dưỡng. Tuy Trác Phàm khinh thường đến đó, nhưng giờ hắn đã là Tông chủ Ma Sách Tông, hắn vẫn phải đi thực hiện chức trách của hắn, dù sao hắn còn phải ở Tây Chấu một đoạn thời gian rất dài, Ma Sách Tống còn phải dựa vào Song Long Viện bảo bọc, hắn không thể không cho mặt mũi! Trác Phàm nặng nề Ôm quyền, gật đầu nói: "Lần này đa tạ chư vị tương trợ, sau này còn gặp lại!" "Trác quản gia, sau này còn gặp lại!" Lệ Kinh Thiển, Cừu Viêm Hải, tất cả mọi người Lạc gia cùng ôm quyền đáp, rồi bay đi dưới sự chỉ huy của Lạc Vân Hải.

Thành, đều bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, rồi quay người đi.

Thôi, Trác Phàm đã Bạch Thủ bất tương ly cùng Khuynh Thành tỷ, sao các nàng làm lại đi quấy nhiễu cuộc sống của hai người chứ? Giống như Khuynh Thành tỷ lúc trước từng nói, chỉ cần hắn hết thảy mạnh khỏe, vậy là tốt rồi! Nhìn mọi bóng lưng người từng dần dần biến mất, Trác Phàm cảm khái rất nhiều. Kiếp trước tuy hắn là Ma Hoàng cao quý, nhưng chết thì chết, không có lưu lại thế gian bất kỳ thứ gì. Bây giờ, hắn chỉ là một người tu hành bình thường ở phàm giai, lại đã nắm giữ quá nhiều! Nghĩ tới đây, Trác Phàm ngửa đầu nhìn về phía không trung, nở nụ cười vui vẻ. Sở Khuynh Thành như bị cảm nhiễm, cũng mỉm cười đầy kiều diễm.

Giờ này khắc này, hai người đúng là có sự thỏa mãn trước đó chưa từng có... Một tháng sau, Lạc Vân Hải mang một đám cao thủ trở lại đại bản doanh Lạc gia, Hắc Phong Sơn. So với số lowjg chiến lực lúc trước kéo ra ngoài, lần này trở về có thể nói là tổn thất nặng nề, một phần ba chiến lực bị hao tổn, còn lại hai phần ba trọng thương rất nhiều. Vừa thấy tràng diện như thế, cao tầng Lạc Minh bởi vì Lạc Vân Hải tự tiện hành động mà khẩn trương vạn phần đều giật nảy cả mình. Thân là trưởng lão trong liên minh, mỗ mỗ đầu tiên đứng ra, chất vấn: "Lạc gia chủ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, người mang tất cả chiến lực của Lạc Minh đi, sao trở về lại thành ra như này, thương vong thảm trọng a!" "Đúng vậy a, người cần phải nói rõ cho chúng ta, dù sao tất cả chúng ta đều thuộc Lạc Minh, dù ngươi là minh chủ Lạc Minh, nhưng không nói một tiếng đã mang tất cả gia sản ra ngoài liều mạng, người thấy thế nào?" Tạ Khiếu Phong cũng vội vã quở trách. Long Dật Phi lại rất bình tĩnh nói: "Mọi người không nên gấp gáp, bây giờ Lạc Minh phát triển hưng

thịnh, đã thẩm thấu ra mấy chục tiểu quốc xung quanh, thực lực chúng ta đang không ngừng tăng cường. Chúng ta không thể bởi vì Lạc gia chủ một lần sơ hở mà nhắc mãi, tối thiểu nhất lần này không liều sạch nha, so với khi trước kia mỗi người chúng ta phải lao tâm lao tực thì tốt hơn nhiều!" "Long các chủ, đa tạ đa tạ, không hổ là gia tộc hợp tác đầu tiên với chúng ta, luôn tin tưởng chúng ta, ha ha ha." Lạc Vân Hải cười nói. Long Dật Phi gật đầu nói tiếp: "Lạc gia chủ khách khí rồi, chỉ là lần này ngài cử động lớn như vậy, thậm chí đều không cho chúng ta biết một lời, bây giờ đã trở về, có phải nên giải thích cho rõ hay không?" Bọn người không ngừng gật đầu, chăm chú vào Lạc Vân Hải, chờ hắn giải thích. Lạc Vân Hải hít một hơi, bắt đầu nói lại tất cả, "Ừm, xin lỗi, chuyện xảy ra đột ngột, không kịp thương thảo với các vị đã xuất binh, đây là lỗi của ta, chuyện thực ra là như vậy."

Chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, mọi người đều gật đầu, đúng lúc này, một tiếng hừ nhẹ vang lên: "Hừ, vì một tên quản gia trước kia mà hưng sự động chúng như vậy, hãm Lạc Minh vào cảnh nguy hiểm, đây không phải coi tất cả lợi ích các gia tộc chúng ta thành trò đùa sao! Lúc trước Lý gia chúng ta quyết định gia nhập Lạc Minh, không biết đây là tổ chức ấu trĩ như thế!" Lời vừa nói ra, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn, thấy đó là nam nhân râu quai nón, trong đôi

mắt đầy ngạo khí. "Lý gia chủ, Lý gia Vân Sơn quốc các ngươi tuy có chút danh vọng, nhưng còn chưa đạt đến mức có thể kêu gào ở Lạc Minh, hừ!" Long Dật Phi hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Gia tộc xuất thân quốc

gia hạt vừng, quả nhiên chỉ có vậy!"

"Ngươi nói cái gì?" Người kia giận dữ hét lớn: "Long Dật Phi, Lạc Minh thành lập không đến năm năm, dù ngươi là một trong những trưởng lão tư cách già nhất nơi này, nhưng cũng không hơn tộc lão mới lên cấp gia chúng ta bao nhiêu đâu. Binh lực từ nguyên trong Lạc Minh, có phần của chúng ta, minh chủ một mình xuất binh, chẳng lẽ chúng ta không nên hỏi đến sao?" Long Dật Phi cười lạnh nói: "Đương nhiên, chúng ta không phải đang hỏi đấy sao, cũng hỏi xong rồi, minh chủ làm như thế, chính là chuyện đương nhiên!". "Chuyện đương nhiên? Vì tên gia nô lúc trước?" "Đúng, chính là vì quản gia lúc trước, vô luận Lạc Minh phải bỏ ra cái giá cỡ nào, đều là đáng giá!" Long Dật Phi khinh thường bĩu môi: "Gia tộc của một quốc gia nhỏ bé, tấtnhiên không biết cái gì gọi là đầu cơ kiếm lợi.

Bình Luận (0)
Comment