Trác Phàm, giá trị của hắn tuyệt đối đang cho chúng ta liều mạng. Người có biết, quyền sở hữu Lạc Minh, bao quát Thiên Vũ Đế Quốc, đều là do một mình hắn tạo dựng hay không. Không có hắn, thì không có Lạc Minh uy chấn như bây giờ. Lúc trước ta kết minh với hắn, bây giờ trở thành đại trưởng lão quản lý việc buôn bán của Lạc Minh với mấy chục quốc gia, dưới một người, trên vạn người!" "Mà bây giờ hắn cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta cầu còn không được. Huống hồ, vừa mới rồi ngươi không nghe thấy à, bây giờ hắn là Tông chủ Ma Sách Tông. Sau này có nơi đó làm chỗ dựa, Lạc Minh chúng ta phát triển sẽ cấp tốc như thế nào, người biết không?" Người kia khẽ run, trầm ngâm một hồi, đành e sợ hạ hỏa, nhưng vẫn nói: "Nhưng vẫn quá mạo hiểm, vạn nhất hắn thất bại, chẳng phải chúng ta sẽ mất hết sao?" "Không có khả năng thất bại!" Long Dật Phi xùy cười một tiếng, tự tin nói: "Tiểu tử kia làm việc rất cẩn thận, đã làm, thì nhất định sẽ thành công, ta quá hiểu hắn, ha ha ha..."
Nghe tiếng cười to thật lâu vang bên tai, người kia trầm ngâm, không phản bác được, không cần phải nhiều lời nữa. Lạc Vân Hải đột nhiên hét lớn một tiếng, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có: "Long các chủ, tuy người xuất thân là thương nhân, phiên ngôn luận tài tình, nhưng lại thứ cho tại hạ không dám gật bừa." Long Dật Phi nghi hoặc nhìn về phía hắn. Lạc Vân Hải nhìn tất cả mọi người, nói năng có khí phách: "Lạc gia ta nhân nghĩa, Lạc Minh Nhân Nghĩa Chi Sư! Phàm là người gia nhập Lạc Minh ta, mỗi người đều được ta coi là người nhà mà đối đãi. Người nhà gặp nạn, ta sẽ xông pha khói lửa, không chút chối từ." "Hôm nay ta suất lĩnh tất cả chiến lực Lạc Minh đến viện trợ Trác đại ca, không phải là bởi vì hắn có bao nhiêu tiềm lực có thể hồi báo cho chúng ta, mà là bởi vì hắn là đại ca ta, nam nhân trước kia đã cứu vớt Lạc gia chúng ta, một tay thành lập Lạc Minh. Không có hắn, thì không có chúng ta hôm nay. Đối đãi người nhà, còn phải tính toán chi li sao? Dù hôm nay hắn có tàn phế, không có bất kỳ giá trị gì, ta và Lạc Minh vẫn sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ hắn, đây là đạo nghĩa của Lạc Minh ta. Nếu các vị không chung chí với Lạc gia ta, thì kính thỉnh lui ra, Lạc Vân Hải ta tuyệt không ép ở lại!" Nói xong, Lạc Vân Hải hất lên ống tay áo, uy phong lẫm lẫm rời đi, để lại một đám lão gia hỏa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hổ thẹn cúi thấp đầu. Ai, tiểu gia chủ, thật sự là do tiểu tử Trác Phàm kia bồi dưỡng đây sao? Tiểu tử kia so đo chi li, mỗi việc đều tính toán kỹ càng, còn tiểu gia chủ... Ha ha ha, Trác Phàm, ngươi quả nhiên là lưu lại cho Lạc gia không gian phát triển rất lớn a...
Nhìn bóng lưng Lạc Vân Hải dần dần đi xa, bọn người Long Dật Phi nhìn nhau, đều nở nụ cười vui
vẻ!
Trên đời không có việc gì có thể bằng việc có một lão đại nặng đại nghĩa như thế. Trở lại đại sảnh Lạc gia, Lạc Vân Hải còn chưa ngồi xuống, Lạc Vần Thường đã vội vã đi tới, mắng to: "Vân Hải, người mang người đi đâu vyaja? Ngươi có biết hay không, mấy ngày nay những trưởng lão Lạc Minh đều sắp đạp hỏng của nhà chúng ta rồi!". "Tỷ,tỷ yên tâm, không tổn thất bao nhiêu đâu!" Lạc Vân Hải cười nhẹ một tiếng, vừa muốn giải thích, từ bên ngoài lại vang lên tiếng cười to: "Ha ha ha... Đại tiểu thư, có thể làm cho gia chủ không để ý đại cục, hết toàn lực xuất binh, trên đời này chắc chỉ có một người thôi!" Hai người khẽ giật mình, quay đầu nhìn, thấy là Lãnh Vô Thường đi tới. "Lãnh tiên sinh, người nói là.." Lạc Vần Thường khẽ giật mình, dường như nghĩ đến điều gì, Lãnh Vô Thường mỉm cười gật đầu, Lạc Vân Thường lập tức nhìn về phía Lạc Vân Hải nói: "Lãnh tiên sinh nói thật sao? Ngươi... Người đi gặp hắn?" Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Lạc Vân Hải thở dài một tiếng, kể lại mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Lạc Vân Thường thì thào: "Thì ra là thế, hắn đã cùng Sở lâu chủ.." Nói rồi, hai
mắt nàng đỏ bừng chạy đi, Lạc Vân Hải muốn đến an ủi, lại bị Lãnh Vô Thường khoát tay chặn lại: "Gia chủ, bây giờ Đại tiểu thư đang cần yên tĩnh, ngài đừng quấy rầy cô ấy. Còn Trác quản gia, lão
phu lo lắng hắn gặp nạn!" "Thế nào, Lãnh tiên sinh người có ý gì?" Lạc Vân Hải giật mình, vội vàng nói. Lãnh Vô Thường nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, thở dài nói: "Ôn nhu như hương, mộ anh hùng,
trùng quan nhất nộ vi hồng nhan. Trác quản gia cùng Sở lầu chủ kết thành vợ chồng, tuy là chuyện tốt, nhưng đã làm cho lòng hắn mềm đi rất nhiều. Còn kẻ như Tà Vô Nguyệt, tông chủ không thể trừ bỏ, hoặc hạn chế, cuối cùng rồi sẽ đưa tới họa sát thân a. Điểm này, Trác quản gia chưa hẳn không biết, chỉ là bây giờ cả trái tim hắn đều đặt trên thân Sở lầu chủ, chắc là tình nguyện một
mình gánh chịu Imạo hiểm..."