Hưu hưu hưu! Từng đạo lưu quang xẹt qua, trước một tiểu trấn ồn ào, bốn bóng người từ trên trời giáng xuống. Chính là Trác Phàm, Sở Khuynh Thành, Thủy Nhược Hoa và Đan nhi! Qua một tháng lên đường, bốn người đã đi được hơn phân nửa lộ trình. "A, một đường này đều là dã ngoại hoang vu, khó được nơi này lại có tiểu trấn phồn hoa như thế, chúng ta đến đó nghỉ chân đi!" Trác Phàm lên tiếng đề nghị. Chúng nữ đều cười xưng phải, Đan nhi còn cười hì hì xấu xa nói: "Trác đại ca, một đường lên dã ngoại hoang vu không tiện đúng hong, tối nay chắc huynh cùng Khuynh Thành tỷ muốn làm nốt cho xong đêm tân hôn dang dở ha :!" "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn dám nói..." Sở Khuynh Thành liền đỏ mặt, giận dữ trừng nàng, Trác Phàm lại thung thường cười to lên: "Ha ha ha... Đan nhi, nha đầu người thật khéo hiểu lòng người a, mọi người đã biết kế hoạch của ta, vậy tối nay chúng ta tự thân bận bịu nha, đừng ai quấy rầy ai!" "Huynh... huynh cũng hồ nháo." Sở Khuynh Thành càng đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Trác Phàm cười tà dị một tiếng, chẳng hề để ý, dẫn đầu sải bước đi vào trong: "Đi, chúng ta tìm
một trà quán nghỉ ngơi trước!"
Chúng nữ liếc nhìn nhau, đều vui vẻ cười cười, rồi đi theo sau. Không biết đang suy nghĩ gì, Thủy Nhược Hoa nói: "Sau khi thành thần, tính tình Trác Phàm thay đổi rất nhiều a, chí ít không còn băng lãnh như trước kia!" Sở Khuynh Thành gật đầu nói: "Đúng vậy a, nhìn hắn bây giờ cả người toả sức sống, đã không còn bộ dáng gánh vác toàn bộ đại cục nữa, ta đã rất vừa lòng thỏa ý, chỉ là không biết... Đây là kết quả mà hắn muốn sao?" "Mặc kệ hắn trước kia muốn gì, nhưng chung quy bây giờ hắn chỉ muốn ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa!" Thủy Nhược Hoa Vỗ nhè nhẹ vai nàng nói. Đan nhi bỗng dưng lại gần, cười hì hì nói: "Đúng vậy a, dù sao hắn như bây giờ rất tốt, không dữ dằn giống như trước. Hoặc là nói nữ nhân cải biến nam nhân, Khuynh Thành tỷ, tỷ thật là kinh thiên vĩ địa đó :v!" Sở Khuynh Thành lắc đầu cười, hít một hơi, nhìn hai nữ, lại nhìn về phía Trác Phàm đang thảnh thơi vui sướng, trong lòng vẫn còn hơi chú lo âu. Nàng cảm thấy sự tồn tại của mình, có hay không sẽ làm hao mòn ý chí nam nhân này, nhưng bây giờ xem ra, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi. "Khuynh Thành, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi!" Trác Phàm dừng bước bên cạnh một gian trà lâu
mười phần hoa lệ, quay đầu nhìn về phía bọn người Sở Khuynh Thành, lộ ra nụ cười như ánh sáng mặt trời. Sở Khuynh Thành mỉm cười, thở ra một hơi thật dài, chợt có cảm giác thỏa mãn, rồi bình tĩnh gật đầu, hai nữ cùng Trác Phàm đi vào, đến trước một cái bàn, ngồi xuống, lập tức có tiểu nhị ân cần tới chiêu đãi, dâng trà thơm cho bốn người, bốn phía là tiếng ồn ào của khách nhân.
Cảm thụ không khí phố phường Ồn ào này, Trác Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Sở Khuynh Thành, hắn khẽ nhắm hai con người, có cảm giác bình tĩnh khó được! Đây chính là cuộc sống của thường người sao, so với những thời gian ngươi lừa ta gạt, chém chém giết giết, thật sự nhẹ nhõm hơn rất rất nhiều! Đan nhi chợt lên tiếng hỏi: "Há, đúng rồi, Khuynh Thành tỷ, lần này chúng ta đến Song Long Viện, thì với tư cách là đệ tử Huyền Thiên Tông, hay là Ma Sách Tông!" "Chắc là Ma Sách Tông a, dù sao chúng ta đã là phản đồ Huyền Thiên Tông, đã bị tông môn xoá tên!" Sở Khuynh Thành vẫn chưa trả lời, Thủy Nhược Hoa đã cười khổ nói.
Đan nhi không hiểu nói: "Chúng ta là chính đạo tu giả, như vậy, chúng ta chẳng phải nhập ma đạo sao? Chúng ta đâu có tu hành công pháp Ma đạo?" "Đồ đần, từ khi phản tông, chúng ta đã bị xoá tên khỏi chính đạo. Mặc kệ chúng ta có nhập ma hay không, đều tính là ma đạo!" "A, đây, quá tùy tiện rồi." Trác Phàm chợt khoan thai cười nói: "Ngươi cho rằng đây là chính đạo, mảy may không thể phá, nếu không sẽ là dị loại sao?" Chính ma, thiên hạ lại có ai có thể chân chính phân rõ, như thế nào chính, như thế nào ma? Chỉ là mọi người tự sở định a! Cuối cùng Viển lão vẫn nói đúng, chính hay ma thì cuối cùng vẫn trăm sống đổ về một biển, ha ha ha... Chỉ có người ngu, mới đi cãi chày cãi Cối phân chia chính ma, cuối cùng sa vào bể khổ, khó thành đại đạo... Ngu ngốc, đần độn...
Cửu U... Cửu U... Chợt, Trác Phàm khẽ cau mày, dường như nghe được có người đang kêu tên Cửu U, muốn nhắm mắt lại tĩnh tâm cảm nhận, đột nhiên phát hiện, mình lúc này toàn thân bất lực, ánh mắt đều không mở ra được, chỉ có thể im ắng hò hét: "Người nào, người biết tục danh Cửu U Ma Đế?" Cửu U... Cửu U... Chúng ta đang chờ ngươi, ngươi nhất định phải trở về, phương thành đại đạo rồi trở về... Bỗng nhiên, Trác Phàm mở hai mắt ra hét lớn: "Ai?" Đầu hắn đây là mồ hôi, chợt sững sờ, nhìn về phía chung quanh. Chỉ thấy, mấy người Sở Khuynh Thành đều đang lo âu nhìn hắn. "Trác Phàm, ngươi làm sao vậy?" "Ta... Ta làm sao?" Trác Phàm nhíu mày, chính hắn cũng không rõ, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, chỉ có một trái trái tim bịch bịch nhảy lên. Chậm rãi xoa xoa trái tim, vẻ mặt Trác Phàm trở nên ngưng trọng, dường như ngay vừa rồi, lòng hắn lại có thêm thứ gì đó trĩu nặng, nhưng không biết là cái gì! Sở Khuynh Thành lấy ra khăn thơm chà chà trán Trác Phàm, thần sắc lo lắng, lẩm bẩm nói: "Trác Phàm, vừa rồi huynh gục xuống, gọi thế nào đều không dây, đã được một canh giờ rồi!" "Cái gì, ta đã ngủ say một canh giờ?" Trác Phàm giật mình hoảng sợ, tính tình hắn cẩn thận, làm sao có thể ngủ nặng không tỉnh, đây không phải đùa giỡn với tính mạng hay sao? Đồng thời, trong đầu hắn đang hồi tưởng những tiếng kêu gọi kia, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, dường như hắn đã đến tận một lĩnh vực khác, có lẽ đây là hắn nguyên nhân không cách nào hoàn hồn.
Đan nhi đùa cười nói: "Trác đại ca, gần nhất vất vả quá, thân hư nên mới vậy đúng không!" Trác Phàm liếc mắt nhìn nàng, thật muốn xé nát miệng tiểu nha đầu này, lão tử cường hãn như thế, làm sao có thể dễ dàng thận hư? Mà lại, nha đầu này tuổi còn nhỏ, học với ai không biết, lại còn biết cả hai từ thận này hư. Sở Khuynh Thành nghe thế cũng quýnh lên, hung hăng trùng nàng, vẻ mặt đỏ bừng. Thủy Nhược Hoa cũng nộ khí nói: "Tiểu nha đầu này, học ai được mấy từ hạ lưu như vậy..." "Chờ chút!" Trác Phàm đột nhiên khoát tay, rống to.
Đan nhi sáng mắt lên, tiếp tục trêu đùa: "Thế nào, người thật bị thận hư sao?" "Im miệng!" Trác Phàm quát lên, thì thào nói: "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, trấn nhỏ này đột nhiên trở nên quạnh quẽ sao?" Ba nữ chấn động, quay đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, tửu lâu đã không còn tiếng người ồn ào, tất cả mọi người đều đã biến mất, thậm chí ngay cả tiểu nhị cùng chưởng quỹ đều biến mất. Bên ngoài, mới vừa rồi là người người rộn ràng đi trên đường, bây giờ cũng đều không thấy bóng dáng, gió mát đìu hiu thổi lất phất trên đường, làm mọi người cảm thấy thê lương. Sở Khuynh Thành nhăn mày lại, ngưng trọng nói: "Đúng vậy, tiểu trấn đột nhiên trở nên đìu hiu, quá kỳ quặc, thật giống lần trước khi lần đầu gặp Viêm Ma!" "Cái gì, Viêm Ma?" Hai nữ còn lại nghe thế thì quá sợ hãi thốt lên. Trác Phàm lắc lắc đầu, đầy vẻ ngang trọng nói: "Chỉ sợ không đơn giản như vậy, lần này còn toang hơn lần trước! Lần trước Viêm Ma động thủ vào buổi tối, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ. Nhưng bây
giờ là dưới ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đều biến mất một cách kỳ quặc. Chuyện này chỉ có thể chứng minh, con mẹ nó đây là một cái bẫy!"
Vừa dứt lời, cuồng phong nổ vang, một cỗ uy áp mạnh mẽ mà trước đó chưa từng có ai cảm nhận được hung hăng đè xuống đỉnh đầu bọn họ. Răng rắc răng rắc! Trong gian trà lâu hoa lệ, những cái cột lớn đang không ngừng vỡ vụn ra, từng mảnh gỗ vụn bay loạn. Trác Phàm kinh hãi, vội kéo ba nữ xông ra bên ngoài. Ầm ầm! Một tiếng vang chấn thiên triệt địa phát ra, toàn bộ trà lâu cao hơn mười trượng trong chớp mắt bị san thành bình địa, bụi mù, đất đá, những phần vụn tan nát của trà lâu bay loạn ra tứ phía. Chờ khi khói bụi tán đi, trước mắt mọi người chỉ còn một vùng đất trống, trà lâu đã biến mất, trên
mặt đất còn in dấu một thủ ấn cự đại rộng mấy chục trượng. Phía trên không trung trà lâu, một lão giả tóc bạc đang lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, cười lạnh nói: "Hừ hừ hừ... Không hổ là nhân tài ma đạo náo loạn Song Long hội, thân thủ quả nhiên không tầm thường, vậy mà có thể sớm phát giác một chương này của lão phu mà tránh thoát đi!" "Ngươi là ai, dám ám toán lão tử?" Trác Phàm kéo ba người Sở Khuynh Thành đứng dậy, lạnh lùng hỏi, nhưng trong lòng thì gấp lên, bởi vì dưới một chưởng kia, hắn đã nhìn ra thực lực lão giả này, tuyệt không phải Hóa Hư cảnh có thể làm được, mà là cường giả... Dung Hồn cảnh! Mà cao thủ bực này, hạ tam tông hiển nhiên là không có tông môn nào có thể phát ra, như vậy địa vị của đối phương lập tức khiến lòng hắn trầm xuống.
Bố trí cái bẫy lớn như vậy, không có khả năng đối phương chỉ có một người tới, như vậy chung quanh nơi này có phải đã không còn đường để trốn? Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm nắm chặt song quyền, trong đầu cực nhanh nghĩ đến đối sách! Chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ha ha ha... Trác Phàm, chúng ta lại gặp mặt, nhưng lần này, tên tiểu tử ma đạo nhà ngươi mọc cánh cũng khó thoát!"