"Ha ha ha... Trác Phàm, ngươi dám chọc giận trưởng lão nhà chúng ta, đúng là ngại sống!" Triệu Đức Trụ hả hê cười to lên. Bạch Hạc trưởng lão lắc đầu cười khẩy nói: "Ai, không nên trách chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ, là tiểu tử này khiêu khích trước thôi!" "Đúng vậy a, có lẽ hắn cảm thấy chết dưới tay các vị là loại vinh hạnh cùng bi tráng đây!" Một vị trưởng lão khác bật cười lắc đầu, lại khinh miệt nói: "Thế gian luôn luôn có mấy kẻ như thế, chết thôi mà cũng phải yêu cầu cao như vậy, haha!" Mọi người nghe thế đều hơi gật đầu, mấy trăm Hóa Hư cảnh còn nhảy cẫng hoan hô, phất cờ hò reo, vì có thể may mắn thấy trưởng lão xuất thủ, mà cao hứng bừng bừng! Uy áp khủng bố, mang theo vô tận cương phong đè xuống Trác Phàm, ép cho hắn thở không nổi, thân thể đang không ngừng lay động. Nhưng hắn vẫn hung hăng kiên định chống đỡ, sau đó chậm rãi thu nhập Đại Lực Xích Long Vương vào thể nội! Ngân Chùy trưởng lão coi là Trác Phàm sợ, liền cười to lên: "Ha ha ha... Thế mà đã thu hồi thần hồn? Người cho rằng người buông tay đầu hàng là có thể miễn chết sao? Dưới một quyền này của lão phu, chẳng những thân thể người phá nát, mà thần hồn cũng phải cầu diệt, đi chết đi!"
"Ha ha ha... Vậy ngươi sai rồi, ta thu hồi thần hồn, không phải là bởi vì sợ thần hồn bị hao tổn, chỉ là muốn thu nhỏ phạm vi phòng thủ mà thôi!".
Ngân Chùy trưởng lão càng thêm châm chọc cười to lên: "Phạm vi phòng thủ? Ha ha ha... Người cho rằng dưới một quyền này của lão phu, ngươi còn cái gì sao? Dù ngươi có cửu phẩm linh giáp, cũng tuyệt đối không ngăn được lão phu!" Nói rồi, tốc độ xuất quyền của Ngân Chùy trưởng lão lại nhanh thêm ba phần, trong nháy mắt đã đến trước mặt Trác Phàm, quyền phong khủng bố, thậm chí đã làm cho mặt mũi Trác Phàm bắt đầu rạn nứt ra, cuồn cuộn máu tươi không ngừng chảy ra. Thần hồn trong cơ thể hắn càng xao động hẳn lên, có vẻ đã chính thức đứng trước hung hiểm, nó đang sợ một quyền này. Triệu Đức Trụ chứng kiến tất cả, đã hưng phấn mà toàn thân đều muốn run rẩy lên, con quái vật Trác Phàm làm cho hắn mất hết thể diện trên Song Long hội, mất hết thể diện trước mặt các vị trưởng lão, rốt cục phải táng thân ở đây. Các bé Hóa hư cảnh hưng phấn rống to, bảy chú trưởng lão còn lại thì bật cười lắc đầu, thực lực hai người này chênh lệch quá lớn, trận chiến này không có gì đáng xem. Quả thực giống như cự hán chín thước, đang bắt nạt trẻ em ba tuổi! Nhưng ngay khi tất cả mọi người đã xác định kết cục của trận chiến này, xác định vận mệnh của Trác Phàm, thì đột nhiên xảy ra dị biến! Một đạo ánh sáng đỏ như máu lóe lên trước người Ngân Chùy trưởng lão, ngay sau đó lại biến mất. Sau một khắc, quyền sắp tới gần Trác Phàm lại chợt phân liệt ra, võ thành hai nửa, xẹt qua hai tai
Trác Phàm, từng tia máu tươi nhỏ như tơ tằm vẩy lên hai gò má Trác Phàm, còn có một chút rơi xuống hắn đầu vai. Ngân Chùy trưởng lão co rụt mắt lại. Trác Phàm cười tà dị: "Ha ha ha... Phòng thủ? Ngươi cho rằng ta thu nhỏ phạm vi phòng thủ, thật chỉ đỡ một quyền này của ngươi sao sao?" Trong mắt hắn lóe lên một đạo hàn mang khiến người, "Ta làm như vậy, chỉ là muốn chặt người chuẩn xác hơn mà thôi!" Thân thể Ngần Chùy trưởng lão chấn động, trong đôi mắt già nua vẫn còn một tia mê mang, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy thân thể bắt đầu cấp tốc rét run, cúi đầu nhìn, cảnh tượng trước
mắt làm cho hắn sợ mất mật! Chỉ thấy toàn bộ thân thể hắn lại đã bị chia làm hai nửa, máu tươi cuồn cuộn không ngừng phun ra phía ngoài. Bởi vì hắn vọt tới trước nhanh quá, hai nửa người một cách tự nhiên xẹt qua hai bên Trác Phàm! Lúc này, hắn mới chú ý tới, trong mắt Trác Phàm là đầy ý chí quyết tử cùng vô tận sát ý, nguyên lại cho dù đối mặt cao thủ Dung Hồn cảnh, tiểu tử này vẫn cứ lớn gan dám quyết định động sát cơ, thay vì bỏ chạy hay đầu hàng. Chỉ là, hắn vẫn không hiểu lắm, sao hắn lại rơi vào kết quả như vậy! Đầu óc mơ hồ một trận, tại thời khắc cuối cùng trước khi về với các cụ, Ngân Chùy trưởng lão muốn biết rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn không muốn chết thành quỷ hồ đồ. Đáng tiếc thời gian đã không đợi hắn, ngay khi hắn muốn quay đầu, thì hai mắt đã triệt để không còn sinh cơ, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất.
Hai mắt hắn mở to, chết không nhắm mắt. .. Chấn kinh, khó có thể tin! Tất cả mọi người, không chỉ là những Hóa Hư cảnh, mà đến cả bảy tên trưởng lão Dung Hồn cảnh cũng không nhịn được mà cùng nhau hít sâu một hơi, nhìn thi thể đầm đìa máu tươi mà lộ rõ ra vẻ hoảng sợ. Đây chính là Dung Hồn cảnha, vậy mà một chiêu miểu sát, đến cùng đã xảy chuyện gì? Một tiếng kim loại ngâm khẽ vang lên, một thanh trường kiếm tản ra huyết mang quỷ dị, có khắc đường vẫn âm u màu đen, bay một vòng trong hư không, lại bay đến trong tay Trác Phàm, phát ra tiếng rung rung vui vẻ! Dường như chém giết mang đến cho nó lớn lao hưng phấn, tiếng kêu to như đói như khát truyền vang khiến tất cả mọi người phát run, khó có thể đối mặt! Là thanh kiếm kia a. .. Bạch Hạc trưởng lão hơi run run, cùng sáu người còn lại liếc nhìn nhau, lại nhìn sang thanh kiếm, sắc mặt ngưng trọng xuống. Bọn họ vạn vạn không ngờ được, lần này tám người xuất quân, nghĩ rằng hẳn là một nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhõm, chỉ là đối phó mấy tên tiểu quỷ mà thôi. Bọn họ xuất thủ chỉ là vì để nhiệm vụ không có sơ hở nào.
Chương 1333:
Ai mà ngờ được, chỉ một chút thiếu cảnh giác, lại đần độn u mê tốn thất mất một viên đại tướng, đối phương lại còn có lợi khí có thể tuỳ tiện chém giết cao thủ Dung Hồn. Điều này làm bảy vị trưởng lão còn lại đều xiết chặt lòng, không dám tiếp tục xem thường nam nhân trước mặt này! Triệu Đức Trụ càng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước, khó tin lắc đầu nguầy nguậy, miệng lầm bầm: "Không thể nào, sao có thể? Ngươi làm sao có thể giết được trưởng lão Dung Hồn cảnh?" "Hừ, ta nói rồi, có ta ở đây, đừng ai hòng vượt qua nơi này một bước!" Trác Phàm hất lên trường kiếm, cười lạnh nói, như một vị Đế Quân không ai bì nổi, phát ra cẩm lệnh cho tất cả mọi người, không ai được phép vượt qua! Bọn người Bạch Hạc trưởng lão đã bắt đầu khẩn trương lên. Có lẽ lúc trước bọn họ không coi Trác Phàm ra gì nhưng bây giờ lại không thể khinh thường, bởi vì thanh thần kiếm quỷ dị kia đã mang đến cho bọn họ cảm giác tử vong hàng lâm. Đáng chết, thanh kiếm đó đến cùng là cái gì, sao lại lợi hại như thế? Bạch Hạc trưởng lão nhìn thanh kiếm kia, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh tinh mịn. Các trưởng lão còn lại cũng giống vậy, vô cùng kiêng kỵ lui về sau hai bước. Nhất thời, song phương lần nữa tiến vào tình cảnh giằng co, ai không dám vọng động.
Phia sau nữa, những Hóa Hư cảnh thấy tám vị trưởng lão đã tiến lên, chính là thời điểm sĩ khí đại chấn, đang muốn vọt tới trước, nhưng chỉ trong nháy mắt, một tên trưởng lão chết, bảy vị trưởng lão bị chấn nhiếp, tất cả lại trở về điểm bắt đầu. Tinh thần mọi người lần nữa hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm vẻ hoảng sợ, giết được cả trưởng lão, bọn họ sao có thể không sợ? Trác Phàm khẽ liếc nhìn trường kiếm trong tay, hài lòng gật đầu. Lục phẩm Thanh Binh, Kinh Thiên Kiếm! Tuy hắn còn chưa thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của thanh Thánh Binh kiếm đạo này, nhưng chỉ riêng về độ sắc bén thôi, muốn chém giết Dung Hồn cảnh là không thành vấn đề, nhờ có thanh Thánh Binh kiếm đạo này tương trợ, hắn sẽ có thể ngăn cản những người này một đoạn thời gian. Nghĩ tới đây, Trác Phàm thở ra một hơi thật dài, nở nụ cười hài lòng! Đây đại khái là việc làm cuối cùng mà đời này hắn có thể vì Khuynh Thành đi. .. Chợt, Bạch Hạc trưởng lão hét lớn một tiếng: "Dùng linh binh!" Rồi chủ động tiến lên trước một bước, trong tay xuất hiện một thanh đao dài chín thước, "Cửu phẩm linh binh trảm Thiên đao, sông dài treo Phá Nhật nguyệt!" Sáu vị trưởng lão còn lại lập tức hiểu ý mà sáng mắt lên, ma kiếm đã lợi hại như vậy, vậy mình cũng dùng linh binh khắc chế hắn. Cho dù linh binh của mình kém hắn, nhưng sẽ có thể bằng thực lực Dung Hồn cảnh áp hắn một bậc. Thế rồi, từng quang mang ngũ sắc bay múa, từng kiện linh tinh hiện thân, cùng chém tới Trác Phàm! Trác Phàm biết không thể để bị bọn họ vây quanh, nhất định phải một kích phá tan, đồng tử phải
liền lóe lên vầng sáng màu vàng óng, trong nháy mắt biến mất. Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị! Trác Phàm đột nhiên biến mất, khiến những linh binh một kích thất bại, đến khi hắn xuất hiện lần nữa, người đã tới sau lưng Bạch Hạc trưởng lão, một kiếm chém xuống! Bạch Hạc trưởng lão hoảng Sợ co rụt mắt lại, vội vàng né tránh, đồng thời vung tay, trảm Thiên đao lại quay trở về, sau đó vận lên công lực toàn thân, một đạo bổ tới Trác Phàm! Tiếng giao kích kịch liệt bao trùm cả một vùng không gian rộng lớn, một Kiếm nhất Đao hung hăng chém vào nhau, vừa chạm vào tức tách ra, thân thể Trác Phàm bị công lực cường hãn của cao thủ Dung Hồn cảnh chấn động xoáy thẳng vào đáy lòng, phốc một tiếng, phun ra máu tươi, đồng thời vội vã lui ra sau. Nhưng, cùng lúc đó, tiếng lanh canh phát ra từ chỗ Bạch Hạc trưởng lão, trảm Thiên đạo trong tay hắn vỡ vụn ra, một thanh cửu phẩm linh binh, phế! "Cái này. .. Làm sao có thể?" Bạch Hạc trưởng lão hoảng hốt co rụt mắt lại, "Linh binh trong tay tiểu tử kia rốt cuộc là Thần vật phương nào, làm sao có thể chỉ bằng công lực vào Thần Chiếu cảnh, chỉ một kích, chấn vỡ cửu phẩm linh binh trong tay lão phu?" Bọn người còn lại cũng triệt để ngây ra. ..