“Viên Hưng Cương, đã lâu không gặp!” “Thì ra ngươi cũng tới, Tiếu Vân Sơn...”
Viên lão cùng Tiếu Vân Sơn vẫn bình tĩnh như cũ nhìn xem đối phương, thanh đạm lên tiếng, không giống như bạn cũ lâu năm chưa gặp, càng giống như người xa lạ chưa gặp bao giờ. Nhậm Khiếu Vân nhìn thấy bóng người của Tiếu Vân Sơn, chợt vui vẻ, vội vàng nói: “Đại cung phụng, ngài đến thật vừa vặn, lão gia hỏa này đã đột phá đến Dung Hồn canhtr, so với trong lời đồn càng khó đối phó hơn!” “Há, Dung Hồn cảnh” Lông mày nhíu lại, Tiếu Vân Sơn thật sâu liếc nhìn Viên lão, lại cười khẽ một tiếng: “Viên Hưng Cương, người thật để cho ta giật nảy cả mình, lấy tư chất của ngươi, lúc trước ta khẳng định, ngươi đột phá đến Hoá hư cảnh cũng khó khăn, nhưng hôm nay không nghĩ tới người vậy mà đột phá đến Dung Hồn cảnh. Ngươi, quả nhiên là nam nhân sáng tạo kỳ tích!”. Bật cười một tiếng, ria mép Viển lão khẽ run, chậm rãi lắc đầu: “Trên đời này không có kỳ tích gì, chỉ có vô tận kiến trì, chẳng qua ta đem mục tiêu của ta, kiên trì tới cùng mà thôi!” “Đúng vậy, nhưng dù là như thế, ngươi cũng để cho ta mở rộng tầm mắt!” Thật sầu liếc hắn một cái, Tiếu Vân Sơn khẽ gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.
Cười khổ lắc đầu, Viên lão nghe được lời này, chợt lộ ra vẻ mất mác: “Đáng tiếc, đây sợ là lần cuối cùng. Hôm nay người đến, là tới giết ta sao?” “Không, ta chỉ nghe nói quyết định của tổng môn, biết ngươi không sống lâu nữa, nên tới đây
muốn gặp người lần sau cùng!” Chậm rãi lắc đầu, Tiếu Vân Sơn quay qua nhìn Nhậm Khiếu Vân vẻ mặt xanh xao một chút, rồi nói tiếp: “Bất quá xem ra, hôm nay ta không thể không ra tay. Viên Hưng Cương, tính khí người ta, chúng ta đều hiểu rất rõ nhau. Lời thề hờn dỗi năm đó, vẫn còn bên tai, ngươi biết quyết ý của ta!” Gật đầu một cái, Viên lão cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy a, hết thảy lấy tông môn làm trọng. Đã Thiên Hành Tông quyết định muốn lão phu hôm nay chết, người thân là đại cung phụng, vô luận như thế nào cũng đều phải chấp hành theo, lão phu hiểu rõ, vẫn luôn hiểu rất rõ!” “Như vậy không cần nhiều lời, ra chiêu đi, bình sinh đến nay, lần đối chiến thứ 102, cũng là lần đối chiến cuối cùng!” Chậm rãi giơ tay lên, Tiếu Vân Sơn làm ra thủ thế xin mời, đạm mạc lên tiếng: “Nhân duyên cả đời của chúng ta, kết thúc bằng một dấu chấm tròn viên mãn!” Ánh mắt khẽ run, ria mép Viên lão khẽ nhúc nhích, đạm mạc gật đầu: “Một trận chiến này, để ngươi mở mang kiến thức, thành quả những năm này của lão phu!” “Ha ha ha... Vẫn là câu nói kia, người thương không được một sợi lông của ta!” “Vẫn chưa chắc!” Cười khẽ một tiếng, khí thế toàn thân Viên lão phóng lên, từng lớp vảy màu vàng trải dài toàn thân, uy thế mạnh mẽ không ngừng phát tán về bốn phía, hiển nhiên đã tụ lên lực lượng toàn thân. Cho dù Nhậm Khiếu Vân thân là cao thủ Dung Hồn cảnh nhị trọng, giờ này cũng bị bức cho khí
tức trở nên trì trệ, trong lòng hoảng hốt, đây là khí thế của tu giả mới vừa đột phá Dung Hồn cảnh sao?
Lão gia hỏa này, thật không đơn giản! Tiếu Vân Sơn thấy vậy, trong mắt hơi lắc một cái, khen lớn một tiếng: “Tốt, không hổ là lão gia hỏa ngươi, vĩnh viễn luôn làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Đxa như vậy, ta cũng đánh thật, coi như trước chia tay, vì người đưa tiễn?”. Vừa dứt lời, khí thế toàn thân Tiếu Vân Sơn cũng phóng lên, kiếm khí sắc bén vờn quanh bốn phía, hai ngón tay khép lại, phát ra tiếng kim loại ngâm khẽ, phong mang sắc bén kia, dường như muốn đem tất cả mọi thứ dưới bầu trời này đều chặt đứt hết. Hành Thiên Kiếm, một kiếm Hành Thiền, đánh đầu thắng đó! Không có bất kỳ thứ gì, có thể ngăn chặn một kiếm, đây chính là thực lực của hắn, thực lực của đệ nhất cao thủ hộ quốc tam tông! Mí mắt run lên, trong lòng Viên lão bất đắc dĩ thở dài, không hổ là Hành Thiên Kiếm a, trong lòng hắn đã biết kết cục của mình, nhưng trong mắt lại không có nữa phần lùi bước, hét lớn một tiếng, đạp chân xuống, bỗng nhiên tiến lên hướng về phía Tiếu Vân Sơn. Một tiếng rồng ngâm, uy áp mạnh mẽ như sao băng xẹt qua, như muốn đem tất cả mọi thứ trước mắt đều nên thành phế tích. Tiếu Vân Sơn lạnh lùng nhìn tất cả, không lùi mà tiến, dưới chân đạp nhẹ, đụng vào trong nháy mắt. C-K-Í-T... T... T!
Một tiếng nổ vang chói tai kêu lên, thân thể hai người cùng dừng lại. Không có bất luận đụng chạm kịch liệt gì, cũng không có tiếng vang phát ra, nhưng đã có thể xác định thắng bại giữa hai người. Chỉ là, tốc độ kia quá nhanh, không thấy rõ người nào mà thôi! Bịch một tiếng, đầu gối Viên lão khẽ cong, không khỏi quỳ rạp xuống đất, máu tươi ngăn không được tràn ra khóe miệng, nhưng sắc mặt hắn lại an tĩnh đến dị thường, dường như đã sớm biết trước kết quả, nên không cảm thấy kinh ngạc. Sau lưng hắn, Tiếu Vân Sơn yên lặng đứng ở đó, giữa hai ngón tay là một mảnh đỏ tươi, đến từ Viền lão... “Thua, chung quy vẫn là thua!” Ria mép khẽ run, ánh mắt Viên lão mê ly, bật cười ra tiếng: “Ngươi vẫn như cũ là người thắng, giống như 101 lần quyết chiến trước...” Không quay đầu, cung không nói gì, Tiếu Vân Sơn chỉ yên tĩnh đứng đó, trầm mặc không nói, sắc
mặt lạnh nhạt. Mà hai người Nhậm Khiếu Vẫn thấy cảnh này, lại vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới thực lực của đại cung phụng này lại mạnh như vậy, đối phó với lão gia hỏa khó giải quyết kia, một chiều chế địch, không hổ là Thiên Hành Khiếm đứng đầu trong nhất kiếm ngũ long, quả nhiên cường đại! Riêng Tà Vô Nguyệt, càng nhịn không được mà cười to: “Ha ha ha.