Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1338 - Chương 1351: (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1351: (2)

Lão gia hỏa ngươi cũng chịu không nổi rồi sao? Hừ, bây giờ có chư vị cao thủ của Thiên Hành Tông trợ trận, ta xem ai dám phản ta?” Thân thể chấn động mạnh một cái, lông mày Viên lão nhíu lại, thân thể hắn vốn đã cực kỳ suy yếu, giờ này lại chống dậy, song quyền nắm chặt, tròng mắt tràn đầy lửa giận.

“Tà Vô Nguyệt, hôm nay cho dù lão phu bỏ mình, cũng phải kéo nghiệt độ người đi trước ta!” Hằng hăng cắn môi, Viển lão chợt nhấc chân, thân thể bạo khởi, bay về hướng Tà Vô Nguyệt. Ra chưởng hung mãnh, hung hăng đánh về trán hắn. Tà Vô Nguyệt thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, hắn bây giờ bị Khô Vinh ngũ lão trói buộc, đừng nói là cản, đến chạy đều chạy không được, dưới một chưởng này, coi như hắn đã xong đời, trong nháy

mắt bị dọa đến mặt mũi trắng bệch! Nhậm Khiếu Vân gặp cảnh này, không khỏi kinh hãi, chặn lại nói: “Đại cung phụng, đừng để lão gia hỏa này giết là tông chủ, nếu không Thiên Hành Tổng của chúng ta liền gặp phiền phức lớn...” Xùy! Chợt một tiếng phong minh chói tai truyền qua, một chưởng của Viên lão sắp nện trên đầu Tà Vô Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, sau đó phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể rơi xuống ngã trên mặt đất.

Đứng sau hắn, Tiếu Vân Sơn khép lại hai ngón tay, tản ra kiếm mang sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng! “Đại cung phụng!” Khô Vinh ngũ lão thấy cảnh này, không khỏi giật mình, vội vã kêu lên. Đúng lúc này, một tiếng oanh thật lớn, Khố Vinh lĩnh vực của bọn họ đã bị đánh nát, năm người cùng bị đánh bay ra ngoài, đều nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống. Nhậm Khiếu Vẫn cười lớn một tiếng, vẫy vẫy nắm đấm tràn đầy nguyên lực, khinh thường liếc nhìn năm người kia một chút, hắn đi đến trước người Tà Vô Nguyệt, khẽ cười nói: “Tà tông chủ, không sao chứ?”

“Đa tạ Nhậm tông chủ xuất thủ tương trợ, tại hạ không có việc gì” Cung kính ôn quyền một cái, Tà Vô Nguyệt thở dài một hơi, vẻ mặt cười nhạo nhìn về Viên lão dưới chân, tà dị lên tiếng: “Đại cung phụng, xin lỗi để ngài thất vọng rồi. Từ nay về sau, Ma Sách Tông là thiên hạ của ta, bất luận ai

muốn phản ta, phải chết, bao gồm tấm phúc của ngươi cũng như thế!” Nói rồi, Tà Vô Nguyệt khoát tay, một trảo ảnh đen nhánh bỗng bay ra, sau đó một tiếng vang trầm vang lên, thẳng tắp xuyên qua người Khô Vinh ngũ lão đã bị trọng thương không chút lực phản kháng. Phốc! Nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, Khô Vinh ngũ lão dần không còn sinh cơ mà ngã xuống, chỉ có Lưỡi trưởng lão trước khi chết, còn yếu ớt mở miệng nói: “Đại cung phụng... Năm huynh đệ... Chúng ta, đi trước một bước...” Bịch bịch bịch... Thanh âm vô số cỗ thân thể ngã xuống, vang vọng bên tay mọi người, đại cung phụng cũng nghe thấy, những sắc mặt hắn lại lạnh nhạt, không vui không buồn, sau đó chống đỡ thân thể cứng ngắt ngồi dậy, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ, thì thào lên tiếng: “Tiếu Vân Sơn, nhiều năm không gặp, ta nói cho ngươi một việc, ta có một tên đồ đệ, hắn là thiên tài, chân chính thiên tài. Lão phu là phế vật, nhưng lão phu có một đệ tử là thiên tài chân chính, thông minh, hiếu thuận, hiểu lí lẽ, có đạo nghĩa..”. Nói rồi, trong mắt Viên lão có chút ẩm ướt, tựa hồ trước lúc lâm chúng còn muốn liếc nhìn đệ tử của mình một chút, nhưng lại không thể thực hiện được. Thế nhưng còn không đợi hắn nói tiếp, hắn đã nhìn về Tà Vô Nguyệt trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi quát: “Tà

Vô Nguyệt, ngươi hữu ma vô đạo, sớm muộn gì Ma Sách Tông cũng bị người đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục!” “Im miệng, lão gia hỏa, hiện tại Ma Sách Tống đã trở thành trung tam tông, đó đều do ta mang đến. Chuyện này không có quan hệ gì với Trác Phàm, hắn chỉ là một quân cờ của ta mà thôi, chỉ có tài năng của ta mới có thể đem Ma Sách Tông mang lên đỉnh phong, vì sao người lại không tin ta?” Trong lòng Tà Vô Nguyệt giận dữ, hắn hung hang nắm bả vai Viên lão lắc tơi lắc lui, rống to lên tiếng.

Đáng tiếc, hiện tại Viên lão đã không nghe được, máu tươi nơi khóe miệng dần khổ lại, trong mắt chỉ có vô tận chế giễu... Viên lão, đã chết! Liếc nhìn thật sau thi thể dần lạnh của Viên lão, Tiếu Vân Sơn lại nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ điên cuồng của Tà Vô Nguyệt, không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Viến Hưng Cương a... Bi ai a... Sau đại nạn của ngươi, thật sự không còn gì a... Ách phốc...” Thế nhưng, lời hắn còn chưa dứt, thân thể đã chợt đảo một cái, đưa tay khẽ vỗ bụng dưới, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẩm. “Đại cung phụng, ngươi sao vậy?” Nhậm Khiếu Vần giật mình, vội đuổi bước lên vịn hắn.

Chậm rãi khoác tay, Tiếu Vân Sơn lần nữa thật sầu nhìn về thi thể của Viển lão, bất giác nở nụ cười to: “Tốt, Viên Hưng Cương, hơn một ngàn năm, ngươi quấn ta chiến 101 lần, nhưng lần đối chiến thứ 102 này, thật ra lão phu đã thua ngươi một chiêu!” “Lão phu thu hồi lời nói trước kia, ngươi không phải phế vật, mà là thiên tài chân chính của Tây

Châu, càng thích hợp đi Song Long Viện bồi dưỡng hơn lão phu!” Trong lòng một trận thương cảm, Tiếu Vân Sơn thở dài một tiếng, đi ra ngoài. Nhậm Khiếu Vân liếc nhìn bóng người vẫn còn điên cuồng của Tà Vô Nguyệt, trầm ngâm nữa ngày, hắn thấy chuyện này đã giải quyết, cũng không thèm quan tâm hắn nữa, vội vàng đuổi theo bước chân của đại cung phụng. Mà giờ này, tiếng hô “Giết” bên ngoài vẫn rung trời, liên tiếp, thật lâu không dứt...

Bình Luận (0)
Comment