Đêm khuya gió thu, ánh lửa ngút trời! Từ mật thất tông chủ đi ra, Tiếu Vân Sơn bước lên đại điện bên cạnh, nhìn về tu la địa ngục phía dưới, trong tai nghe thấy những tiếng kêu rên thê thảm không ngừng, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thất vọng mất mát vô cùng. Nhậm Khiếu Vần một đường đi ra, đi vào bên cạnh hắn, trầm ngâm một chút, lại khom người nói: “Đại cung phụng, chẳng lẽ ngài cùng đại cung phụng của Ma Sách Tống là bạn tốt sao? Tại sao ngài lại để ý cái chết của hắn như vậy? Nhưng là nếu các ngươi là bạn tốt, ngài lại vì sao...” “Giết hắn?” Nhậm Khiếu Vân nói đến cuối cũng không lại nói lời nào, chỉ là nhăn chặt lông mày, đầy mặt nghi ngờ. Tiếu Vân Sơn liếc hắn một cái, không khỏi cười khẽ: “Chúng ta không phải bạn tốt gì, mà ngược lại, chúng ta là kình địch!” “Kình địch?” “Đúng vậy, kình địch quấn nhau gần ngàn năm nay!”
Bất giác bật cười một tiếng, Tiếu Vân Sơn nhìn lên bầu trời, ánh mắt giật mình hoảng hốt, tựa hồ rơi vào trong hồi ức: “Nhớ năm đó, Thiên Hành Tông cùng Ma Sách Tông tiến hành tỉ thí luận bàn giữa các đệ tử, lão phu tuyển thủ hạt giống số một, tất nhiên đánh đầu thắng đó. Nội môn Ma Sách
Tông, thậm chí đệ tử tinh anh, khi nghe đến danh hào của lão phu, đều nghe tin đã sợ mất mật. Trên sân thi đấu, chưa chiến đã bại, có khối người. Lúc đó lão phu hăng hái, lớn tiếng nói người của Ma Sách Tông đều nhát như chuột, bọn họ cũng không dám lên tiếng, nhưng về sau lại gặp phải tiểu tử này!” “Đại cung phụng của Ma Sách Tông?” “Không sai, bất quá khi đó hắn đừng nói là cung phụng, liền đệ tử chính quy cũng không phải, bất quá chỉ là một tên tạp dịch mà thôi!” Cười một tiếng, Tiếu Vân Sơn sâu xa nói: “Lúc đó một tên đệ tử tạp dịch lại dám khiêu chiến ta, ta tất nhiên là dễ dàng đem hắn đánh ngã, cũng không để hắn vào trong mắt, không ngờ lại chọc phải
phiền phức. Khoảng cách 10 năm 20 năm hắn lại tìm ta khiêu chiến, phiền phức vô cùng. Ta nói hắn ngươi một tên tạp dịch cần gì phải làm như vậy, hắn nói hắn tương lai chắc chắn sẽ chấn hưng tông môn, cho nên phải không ngừng siêu việt cực hạn của mình mà đi khiêu chiến ta. Lúc đó ta bật cười, cực hạn của lão tử còn nhiều hơn ngươi, ngươi lấy ta làm mục tiêu, cả đời đều này không đạt được. Thế nhưng là hắn vẫn cứ bướng bỉnh, hao tổn cùng ta!” “Bà mẹ nó, ha ha ha... Hắn cũng xứng? Nhưng mà càng về sau càng chứng minh, ta sợ hãi, sợ bị
hắn siêu việt. Một tên tạp dịch, thế mà bức một vị thiên tài đến không ngừng tu luyện, mới có thể bảo trụ địa vị của mình không bị vượt qua, giống như một chuyện cười. Nhưng về sau, ta thật bị hắn bức luyện. Ai, cứ như vậy, qua thời gian dài, hắn đã trở thành kình địch của ta!” Nói đến đây, Tiếu Vân Sơn không khỏi bật cười ra tiếng: “Về sau hai người bọn ta từ tỷ thí các nhân, đến tỷ thí tông môn, xem ai có thể đem tông môn của mình đưa đến vị trí càng cao. Năm này tháng nọ, hắn thành đại cung phụng Ma Sách Tông, ta cũng đại cung phụng của Thiên Hành Tổng,
nhưng tỷ thí giữa chúng ta cũng chưa bao giờ dừng lại. Ta cũng đã quen những năm tháng cùng hắn phần cao thấp. Bấy giờ người đi rồi, trong lòng lão phu cũng có chút thất lạc, thậm chí là cô độc, sau này sẽ không còn người nào phân cao thấp cùng lão phu nữa!” “Ách, thì ra là thế, nghĩ không ra vị đại cung phụng này của Ma Sách Tông cũng là một nhân vật truyền kỳ, mẹ hắn quá dốc lòng!” Nhậm Khiếu Vân không sai gật đầu, tán thưởng lên tiếng. Không khỏi xùy cười một tiếng, Tiếu Vấn Sơn bất đắc dĩ thở dài: “Hắn là người đáng kính, đáng tiếc hậu nhân không chí tiến thủ. Vì công danh lợi lộc, đem tông môn đang êm đẹp chia tam xẻ tứ. Tà Vô Nguyệt này a, cho dù có tài cán như thế nào, đều chỉ là một tục nhân, không thành tài được!” “Không sai, người như vậy làm tông chủ, chúng ta mới có thể yên tâm, ha ha ha..” Không khỏi cười lớn một tiếng, trong mắt Nhậm Khiếu Vân tràn đầy tinh quang, cười lớn một tiếng. Hơi gật đầu, Tiếu Vân Sơn lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, làm đối thủ, tông chủ của bọn họ càng vô năng càng tốt. Sau chuyện này, Tà Vô Nguyệt tại Ma Sách Tông đoán chừng sẽ bị bọn người Thạch cung phụng nắm trong tay, Trung tam tông? Ha ha ha... Ma Sách Tổng còn rất sớm. Chỉ là đáng tiếc tâm huyết cả đời của Viện Hưng Cương, ai.” “Như vậy, đại cung phụng hối hận không?” “Không” Chậm rãi lắc đầu, Tiếu Vân Sơn đại mạc lên tiếng: “Tuy ta cũng không muốn hắn chết, nhưng vì đại nghĩa tông môn, lúc nên xuất thủ, ta cũng sẽ xuất thủ không chút lưu tình. Hắn hẳn cũng như vậy, đây cũng là hứa hẹn lúc trước của chúng ta. Lão gia hỏa kia cũng hiểu rõ nhất điểm này? Hơi hơi gật gật đầu, trong lòng Nhậm Khiếu Vân thầm than, hai vị đại cung phụng này đều không
phải phàm nhân, suy nghĩ đại cục, khí độ không phải người thường có thể so được, vừa là địch vừa là bạn. Nếu có thể chung sống hòa bình, tất sẽ thành một đoạn giai thoại. Đáng tiếc, trước mặt lợi ích tông môn, cũng nên có người hi sinh. Nhìn từ điểm này, đại cung phụng Ma Sách Tông cũng không phải bị Tiếu Vân Sơn giết chết, ngược lại càng giống như bị Tà Vô Nguyệt giết, bị người của mình hãm hại...
Chương 1353:
“Đúng rồi, trước khi chết lão gia hỏa kia nói với ta, hắn lại có một đồ đệ, hắn cũng rất tốn sùng
người này, người kia là ai, ta ngược lại có chút hứng thú muốn gặp một lần!” Bất chợt, Tiếu Vấn Sơn nhìn về phía Nhậm Khiếu Vần hỏi. Hơi trầm ngâm một chút, Nhậm Khiếu Vân chậm rãi lắc đầu, khom người nói: “Khởi bẩm đại cung phụng, tên đệ tử kia trong miệng hắn, chắc là Trác Phàm quát tháo phong vân trên Song Long hội. Chỉ là... Đoán chừng ngài cũng không gặp được hắn!” “Há, vì sao?” “Nghe Tả Vô Nguyệt nói, hắn bị người của Thiên Địa Chính Nghĩa Tống xử lý, cho nên..” “Được rồi, ngươi không cần phải nói!” Chậm rãi khoát tay, Tiếu Vân Sơn thở dài một tiếng: “Từ người của Thượng tam tông ra tay, người kia khẳng định mất mạng. Ai, đáng tiếc, người đệ tử mà lão đầu kia tôn sùng, lão phu thật là rất
muốn gặp a..” Vừa dứt lời, Tiếu Vân Sơn xoay người biến mất, chỉ để lại Nhậm Khiếu Vân vẫn bình tĩnh như cũ đứng ở chỗ này, nghe những âm thanh gào thét phía dưới, thao thao bất tuyệt... Một phương diện khác, phía sau rừng rậm, những đệ tử Quỷ Hổ, Thích Trường Long, Nguyệt Nhi, Khuê Lang, đầu mềm người ngã trên mặt đất, mặt lộ vẻ vẻ giận dữ, hung ác nhìn về bóng người
phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Hạt, ngươi... hạ độc chúng ta?” “Đúng vậy a, nếu không hiện tại các ngươi một điểm nguyền lực cũng không thể dùng được? Ha ha ha..."
Tà dị cười một tiếng, Lục Hạt vẻ mặt khinh miệt nhìn bọn người dưới đất, bên cạnh còn có hai tên trưởng lão nội môn Hóa Hư cảnh đi cùng, ba người đều hiện ra nụ cười âm hiểm.
Mạnh mẽ nắm chặt quyền, Thích Trường Long hét lớn một tiếng: “Lục Hạt, vì sao đối xử với chúng ta như thế?”
“Hừ, ngươi dám xuống tay với chúng ta, đại cung phụng bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tra ra chân tướng, người chạy không thoát!” Bạch Luyện cũng hét lớn lên tiếng, uy hiếp nói. Nghe được lời này, ba người Lục Hạt liếc nhìn nhau, đều cười to lên: “Ha ha ha... Đại cung phụng? Hiện tại bọn họ còn khó bảo toàn chính mình, còn có thể quản được các ngươi sao? Thấy tiếng kêu rên cùng hóa quang ở kia không? Hừ, tạp dịch phòng đã xong!” “Lời này của người có ý gì?” Tròng mắt run lên một cái, Quý Hổ TỐng to lên tiếng. Khinh thường bĩu môi, Lục Hạt không khỏi cười nhạo nói: “Ai, dù sao một chút nữa các ngươi cũng sẽ mất mạng, ta sẽ nói rõ rang cho các ngươi. Trên thực tế, trận chiến hôm nay, ta cùng sư phụ đã
mưu đồ rất lâu. Cái gọi là cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Các ngươi theo Trác Phàm không phải rất phong quang sao? Trên Song Long hội cũng đánh ra danh tiếng. Nnưng mà, người rêu rao như hắn, tất sẽ có rất nhiều kình địch, lúc đó, ta dựa theo sự phân phó của sư tôn, bí mật liên lạc với những người Trác Phàm từng đắc tội, vì chuẩn bị cho trận chiến hôm nay” “Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, hiện tại đi đối phó Trác Phàm, Thiên Hành Tông cùng Huyền Thiên
Tông, thì cùng nội ứng ngoại hợp với chúng ta, đem tạp dịch phòng của bọn người, thế lực tấm phúc của Trác Phàm toàn bộ diệt trừ, để tránh họa về sau! Ai, đáng tiếc người của Ngự Thú Tông trên Song Long hội đã bị toàn diệt, ta cũng không thể liên lạc được. Nưng mà, thiếu một cái bọn họ cũng không sao, ha ha ha..” “Cái gì, các ngươi vậy mà nội ứng ngoại hợp?” Mi đầu bất giác lắc một cái, Thích Trường Long Tống to lên tiếng: “Nhưng như vậy, Song Long Viện tuyệt đối sẽ can thiệp..”
Thích Trường Long vừa rống lên tiếng, còn chưa nói xong, Lục Hạt đã là khoát tay, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta không nghĩ đến chỗ này sao? Các ngươi đi đánh Huyền Thiên Tông cũng mượn cớ, huống chi là chúng ta? Hừ, nói nữa, Trác Phàm làm tông chủ ngồi không đến một ngày, ai thừa nhận? Hiện tại Thiên Hành Tông cùng Huyền Thiên Tông, lấy cớ vì Ma Sách Tông bình loạn mà đến, Tà Vô Nguyệt vẫn là tông chủ, tên Trác Phàm kia, còn có các ngươi, chỉ là phản đồ phản loạn mà thôi. Không thể kiện cáo, chỉ có thể chịu đánh, ha ha ha..” Tròng mắt ngưng tụ, mọi người nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng ngưng trọng, hung hăng cắn chặt hàm răng, lại nói không ra lời.
Bởi vì theo lời hắn nói, Song Long Viện cũng sẽ không nhúng tay vào những việc nội bộ của tông môn! “Còn có, sự phụ ta đã trù bị kế hoạch này từ lâu, một mực chịu nhục. Bởi vì hắn tính ra, người cường thế như Trác Phàm cùng Tả Vô Nguyệt ở chung một chỗ, sớm muộn cũng nảy ra xung đột, hiện tại quả nhiên không ngoài dự đoán. Thế nào, sư phụ ta Thạch cung phụng, phải hay không so Trác Phàm còn thần cơ diệu toán?” Lông mày nhíu lại, vẻ mặt Lục Hạt đắc ý, sau đso nhìn về đám người dưới chân, chậm rãi nâng một
quyền tràn ngập nguyên lực lên, cười nhạo nói: “Thích Trường Long, ta nói qua, đệ tử đệ nhất tông môn sớm muộn gì cũng là ta. Hiện tại ta đem các ngươi diệt trừ, thì...” Bính bính bính! Nhưng mà, lời hắn còn chưa dứt, đã nghe ba tiếng nổ phát ra, ba cột máu tươi dâng trào phun ra. Thân hình Lục Hạt cứng đờ, cái đầu cứng ngắc nhìn xuống, lại thấy trên ngực của mình thình lình xuất hiện ra một lỗ máu, lại quay người nhìn qua, hai tên trưởng lão còn lại cũng đã ngã trên mặt đất, lồng ngực cũng tràn đầy máu tươi. Nhấc mắt nhìn lên, lại thấy một đạo thân hình quen thuộc đang lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi... Ngươi... Đại trưởng lão... Sao lại thế..” “Lục Hạt, ngươi a, nói quá nhiều, nếu không thì sớm đã đắc thủ! Ha ha... Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi!” Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, trong mắt đại trưởng lão lóe lên tinh mang, chợt bẩm ấn quyết, một Liệp Ưng cao mấy chục trượn bỗng nhiên từ trong cơ thể bay ra, sau đso bay vút về hai thi thể kia, đem thần hồn của hai người bọn họ lấy ra, nhất thời xé nát. Ngay sau đó, Liệp Ưng kia lại chộp về hướng Lục Hạt suy yếu, làm mặt mũi hắn trắng bệch, sợ hãi kêu lên: “Chờ một chút, ngươi không phải là người của nội môn chúng ta sao? Sao lại.” “Đúng vậy a, có điều..” Trong mắt lóe lên một đạo tinh quang cơ trí, đại trưởng lão Tống to lên tiếng: “Nhưng mà, lão phu là sư phụ của Quý Hổ!”