Tức!
Một tiếng vang bén nhọn kêu lên, Liệp Ưng kia chớp mắt liền tới trước người hắn, Lục Hạt thấy cảnh này, đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán. Hắn muốn chạy trốn nhưng thân thể lại bị trọng thương, khẳng định trốn không được. Muốn nghênh chiến, nhưng vừa rồi mới bị đánh lén, nguyên khí đại thương, căn bản không thể chiến. Kết quả là, không còn cách khác, Lục Hạt đành phải vội vàng xin tha: “Chờ một chút, đại trưởng lão, ta biết Qủy Hổ là đồ đệ ngài, vốn cũng không muốn thương tổn hắn... “Hừ, người coi lão phu là con nít ba tuổi sao?” Xùy cười một tiếng, đại trưởng lão khinh thường bĩu môi: “Tư chất Qủy Hổ không yếu, người lại muốn làm đệ nhất đệ tử của tông môn, há có thể lưu lại mạng hắn? Cách làm của Thạch cung phụng cùng nội môn, lão phu đã biết rất rõ. Lại nói, cho dù người xem mặt lão phu, không dám đả thương Qủy Hổ, nhưng còn Tà Vô Nguyệt? Hừ, tính nết của hắn, lão phu rõ hơn ai hết, diệt cỏ tận gốc, tuyệt không mềm tay. Qủy Hổ đã có dính líu với tạp dịch phòng, hắn lại có thể bỏ qua? Vì để an toàn, lão phu vẫn nên mang hắn đi là tốt nhất!” Vừa dứt lời, tinh mang mãnh liệt trong mắt đại trưởng lão lóe lên, tay ấn quyết, lại thêm ba phần lực, phong mang ở trẻo của Cự Ung kia liền sắc bén hơn mấy phần. Phạch một tiếng, liền xuyên qua thân thể Lục Hạt, lúc bay về không trung, trong móng vuốt đã
vững vàng nắm một con Tri Chu xanh biếc, đó cũng chính là thần hồn của Lục Hạt. “Đại trưởng lão... Không muốn a, van cầu ngài tha cho ta một mạng...” Lục Hạt nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi, đuổi vội xin tha. Nhưng mà, còn không đợi hắn nói xong, giữa không trung đã vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, Tri Chu kia đã bị CựƯng xé thành từng mảnh nhỏ, tiêu tán giữ không trung, biến mất không thấy gì. Tròng mắt không còn, không nói ra lời, bịch một tiếng ngã xuống đất, không còn sinh cơ! Lạnh lùng nhìn thi thể dưới đất, đại trưởng lão cười khẩy nói: “Vừa rồi không phải lão phu đã nói, đừng coi lão phu như con nít ba tuổi. Chẳng lẽ lão phu để mang lại cho ngươi... Chờ ngươi đến báo thù sao? Hừ hừ hừ...” Nói xong, đại trưởng lão vội vàng cất bước, đi vào trước người bọn người Qủy Hổ, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất hiện một bình sứ nhỏ, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc, cho từng người bọn hắn ăn vào! “Đây là thuốc giải, ăn nó vào đi, điều tức một lát thì tốt rồi!” Đại trưởng lão đạm mạc lên tiếng, trong mắt một mảnh yên tĩnh. Mọi người thấy hắn vừa nãy ra tay cứu giúp, cũng không còn nghi ngờ, lập tức nuốt đan dược vào, bắt đầu vận công chữa thương. Chờ một lát nữa, thân thể chúng người đã có thể nhúc nhích, hoạt động tự nhiên! Thích Trường Long nhìn về phía đại trưởng lão, lộ ra vẻ mặt ngi hoặc nói: “Đại trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy Lục Hạt nói đại cung phụng tù chúng ta đến đây để đặc huấn, lại đột nhiên ra tay lấy sương độc đánh lén, sau đó chúng ta nghe thấy tiếng la giết ở nơi xa, không
lẽ thật như lời hắn nói, bọn họ nội ứng ngoại hợp, dẫn địch xâm lấn? Là như vậy sao, đại cung phụng?” “Ai, không sai, hắn nói đều là thật” Thở dài một tiếng, đại trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu: “Thạch cung phụng mưu tính sâu xa, lần này lại càng cấu kết với cao thủ Thiên Hành Tông, chỉ sợ đại cung phụng đã lành ít dữ nhiều!” Hung hang cắn rang, lông mày Thích Trường Long nhăn chặt lại, nắm chặt song quyền, giọng cằm hận nói: “Nghĩ không ra Thạch cung phụng lại vì quyền thế mà làm ra được chuyện bán rẻ tông môn như vậy. Còn có Tà Vô Nguyệt, hắn vốn cũng là tông chủ trước kia của tổng môn, lại cũng trộn lẫn vào, quả thật vô sỉ cùng cực!” “Đúng vậy a, đây là dụ hoặc của danh lợi. Nếu Tà Vô Nguyệt không ra mặt, đoán chừng Thạch cung phụng cũng không dám làm như thế...” Đại trưởng lão khẽ vuốt chòm râu, nhẹ thở dài một tiếng. Bạch Luyện một bên chăm chú nhìn hắn, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: “Đại trưởng lão, ngươi không cùng một đám với bọn họ, nhưng vì sao... Coi như người vì Qủy Hổ, nhưng vì sao lại không sớm thông báo bọn người đại cung phụng?” “Bạch Luyện, người đang nghi ngờ sự phụ ta cũng bán tống sao?” Tròng mắt trừng một cái, Qúy Hổ trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi đừng quên, vừa rồi sư phụ đã cứu tánh mạng của chúng ta!” Cũng không nói gì, Bạch Luyện không liếc nhìn Qủy Hổ một chút, chỉ chăm chăm nhìn về phía đại trưởng lão. Chờ hắn giải thích. Suy nghĩ một chút, trên mặt đại trưởng lão lóe lên một tia thương cảm, gật đầu nói: “Không sai, lão phu thật là người của nội môn, cũng cùng một đầu với Thạch cung phụng. Nhưng mà, mục đích
của chúng ta khác biệt. Thạch cung phụng muốn nắm giữ đại quyền tông môn, mà lão phu chỉ muốn có càng nhiều tài nguyên để bồi dưỡng đệ tử. Nếu như chỉ là nội đấu bình thường trong tổng môn, lão phu Vốn cùng hắn là lão bằng hữu, tất nhiên sẽ đứng về phe hắn. Đáng tiếc, lần này hắn lại bán tông, lão phu tuyệt không thể tiếp tục làm bạn với hắn.” “Có điều, Thạch cung phụng người này làm việc rất cẩn thận. Việc cấu kết cùng Thiên Hành Tông,
trước khi bạo phát, tất cả trưởng lão cung phụng của nội môn chúng ta cũng không biết gì, toàn bộ quá trình đều do sự đồ hai người Thạch cung phụng cùng Lục Hạt xử lý. Đợi lúc chúng ta biết, đã muộn rồi. Tổng môn đã hoàn toàn luân hãm, nhiều người cũng rất bất đắc dĩ mà đứng chung một chỗ với hắn, làm sai đến cùng. Lão phu đoán nếu Tà Vô Nguyệt lần nữa ngồi lên vị trsi tông chủ, nhất định sẽ thanh tẩy triệt để thế lực của Trác Phàm, Qủy Hổ cũng khó thoát vận rủi, cho nên ta
mới lâm thời phản bội! Ta không quan tâm các ngươi có tin hay không, nhưng lão phu làm việc này, đều vì người đệ tử này!”