Lạnh lùng nhìn Bạch cung phụng về mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm mình, Tà Vô Nguyệt nhếch miệng lộ ra nụ cười tà dị, cười nhạo nói: “Bạch lão đầu, người thật là rất biết đánh nhau, giờ đây lại bị ép tới như vậy. Người đâu, làm thịt hắn!” “Vâng!” Đám người đằng sau nghe vậy, khom người ôm quyền, liền muốn tiến lên. Ba người Dương Sát sững sờ, vội khoác tay một cái nói: “Chờ một chút, chuyện này... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vô Nguyệt, sao người lại muốn giết Bạch cung phụng? Hiện tại tông môn đang bị tấn công, có chuyện gì thì sau khi chống địch ngoài, chúng ta lại thương lượng?” “Hừ, chống địch ngoài?” Khinh thường bĩu môi, Bạch cung phụng vẻ mặt khinh miệt nhìn về phía
Dương Sát, cười khẩy nói: “Dương mập mạp, lão phu vốn cho rằng người cùng một đám với bọn hắn, cho nên khi thấy người ở trên con đường này, mới ra tay diệt người. Nhưng không nghĩ tới, người thật là ngốc a! Ha ha ha... Địch ngoài cái gì chứ? Không có trộm nhà, lấy đâu ra địch ngoài?” Thân thể chấn động, vẻ mặt Dương Sát bất khả tư nghị nhìn về phía hắn, ngơ ngẩn nói: “Ngươi nói cái gì, trộm?” Nhếch miệng cười một tiếng, Bạch cung phụng từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn về phương hướng của Tà Vô Nguyệt, đầy vẻ khinh bỉ. Ánh mắt lạnh xuống, Tà Vô Nguyệt chậm rãi sờ mũi, trong mắt lóe lên sát ý: “Bạch lão đầu, bản tông mới là tông chủ chính thức của Ma Sách Tông, các ngươi muốn đoạt tông vị của ta, các ngươi mới thật sự là trộm!” “Hừ, đồ vô sỉ, người dẫn Ngoại Tông vào tông, đồ sát đồng môn, một tên cũng không tha. Lại phái người truy sát với những người chạy trốn, diệt cỏ tận gốc. Dạng người như ngươi, xứng làm tông chủ sao?” “Bản tông chỉ mới Tuyển tông chủ cùng Nhậm tông chỉ xuất binh, để bình
loạn mà thôi, việc này cũng là bị đám cuồng đồ các ngươi bức ra” Ánh mắt khẽ híp một cái, Tà Vô Nguyệt cắn răng lên tiếng: “Đến cùng là bản tông làm chỗ nào không tốt, các ngươi lại nguyện ý đẩy một tiểu tử mới nhập tông chỉ năm sáu năm lên ngôi, còn đổi điều lệnh của tông môn, đem bản tông đuổi xuống đài?” “Hừ, người tàn bạo bất nhân, chỉ biết đe dọa người khác, tâm tư không dung người khác, nhân tâm sớm đã bị tan rã, không xứng tiếp tục ngồi trên cao!” “Một đám lão ma đầu các ngươi, thế mà lại nói chuyện nhân nghĩa với bốn tọa? Chúng ta đều là ma tông, ta không đối với các ngươi một chút thủ đoạn ngoan độc, làm sao có thể chấn nhiếp các ngươi? Quy củ tông môn để làm gì?” “Khặc khặc khặc... Tà Vô Nguyệt, đây chính là chỗ thiếu sót của ngươi. Đều là thủ đoạn cương ngạnh giống nhau, nhưng Trác Phàm lại làm cho người khác tâm sinh khẩu phục, mà chiêu trò đe dọa của người chỉ như trò xiếc
mà thôi. Hữu ma vô đạo, không thành đại sự...”
Da mặt co rút, Tà Vô Nguyệt hung hăng nắm chặt quyền, hai tròng mắt cũng trở nên đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là đạo lý này, đám lão quỷ các ngươi, đều là một bộ dáng giống như lão gia hỏa kia... Ha ha ha, nói đến cùng, bất quá chỉ là thay đổi biện pháp để ta xuống đài, đẩy Trác Phàm ngồi lên mà thôi. Hừ, đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội đó, thắng lợi cuối cùng, vẫn là thuộc về bản tông, đi chết đi!” Vừa dứt lời, Tà Vô Nguyệt bước ra một bước, hướng về Bạch cung phụng đã suy yếu vô cùng phóng tới, một trào hung hăng chụp vào lòng ngực hắn. Sát ý ngập trời, làm cho râu tóc Bạch cung phụng đều run lên, bay múa trong gió. Nhưng Bạch cung phụng vẫn hung tợn nhìn Tà Vô Nguyệt, khóe
miệng còn xẹt qua đường cong trào phúng. Ý như muốn nói, ngươi vĩnh viễn không xứng làm tông chủ! Điều này làm cho trong lòng Tà Vô Nguyệt càng thêm giận giữ, sát ý trong tay càng thêm lăng lệ, giống như khi vỒ xuống một trảo này sẽ móc ra trái tim của đối phương luôn vậy.
“Chờ một chút!” Nhưng mà, vào lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, thân thể khôi ngô của Dương Sát chặn giữa hai người! C-K-Í-T....T...T! Thân thể chậm lại, thân hình đang vọt tới của Tà Vô Nguyệt dừng lại, dùng
một đôi mắt băng lãnh hung hăng trùng bóng người quen thuộc trước mặt, lạnh lùng nói: “Tránh ra!” “Vô Nguyệt, đây là thật sao?” Không trả lời hắn, Dương Sát chỉ cuối đầu, cắn răng nói: “Người dẫn người của ngoại tổng tràn vào, tàn sát đồng môn, chỉ vì muốn đoạt vị?” “Không phải là đoạt vị, chỉ là lấy lại những thứ của ta...”
Đụng! Lời còn chưa dứt, trên mặt Tà Vô Nguyệt đã hứng chịu một quyền, thân thể lui về sau mười mét, mới miễng cưỡng dừng lại, khóe miệng hắn chảy ra vệ
máu đỏ tươi.
Dương Sát duỗi ra quả đấm to mập mạp, cũn khẽ run lên, nhưng thứ càng run rẩy nhiều hơn, là viên tâm khi biết được chân tướng của hắn. “Lúc trước người nói muốn xuất lực vì tông môn, đưa tông môn lên vị trí
càng cao, đây chính là cách làm của ngươi sao?” Cuống họng hơi lay động, Dương Sát nhịn không được nộ rống một tiếng. Nhẹ chà đi máu tươi nơi khóe miệng, Tà Vô Nguyệt nâng lên đôi mắt băng lãnh, thản nhiên nói: “Đã là nỗ lực của ta, ta liền phải được hồi báo tương ứng. Không có chuyện tổng vốn được vinh hạnh đặc biệt đến trung tam tông, ta liền bị những tên hỗn đản vong ân phụ nghiã này đuổi xuống đi!” “Dương mập mạp, người tránh ra, nếu không ta liền thu thập luôn ngươi!”