Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1343 - Chương 1357: Cắt Bào Đoạn Nghĩa 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1357: Cắt bào đoạn nghĩa 2

Đạp đạp đạp! Tà Vô Nguyệt từng bước đi về trước, khí tức băng lãnh trên thân dần lan tràn ra. Sát ý cuồn cuộn, ngăn không được tiến về phía trước: “Dương mập mạp, ngươi cũng biết, từ trước đến giờ ngươi không phải là đối thủ của ta!” Mí mắt nhảy một cái, Dương Sát co chân lại lui về sau, giống như có chút khiếp đảm, nhưng vẫn khẽ cắn môi, rống to một tiếng: “Hừ, lão tử là cung phụng của Ma Sách Tông, không lý do gì có thể nhìn đồng môn bị giết trước mặt lão tử!” “Vậy được, ngươi có thể lui ra, đây là mệnh lệnh của bản tông chủ. Hiện tại bản tông, muốn đi xử lý tên phản đồ này!” “Đánh rắm, người dẫn kẻ địch tiến nhập tông môn, tàn sát đồng môn, ngươi đã không còn là tông chủ!” Dương Sát hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân

phóng ra. Thân thể Tà Vô Nguyệt hơi chậm lại, trên mặt càng thêm giận dữ, cắn rang quát: “Ngay cả ngươi cũng phản bội lão tử!” Vừa dứt lời, Tà Vô Nguyệt đạp chân xuống, bỗng nhiên tiến lên. Mí mắt Dương Sát lắc một cái, trong lòng co rụt lại, nhưng vẫn khẽ cắn môi, ưỡn ngực nghênh đón, trong tay ấn quyết liên tục, nhất thời một hảo cầu màu vàng đất phóng lên tận trời, nên hướng Tà Vô Nguyệt. “Vẫn Lạc Tinh Thần!” “Hừ, chỉ là thần hồn Thổ nguyên tố mà thôi, thật hợp với mập mạp ngươi, tất cả đều giả tạo, không có tác dụng gì?” Trong mắt lóe lên tinh mang, Tà Vô Nguyệt khinh thường bĩu môi, mỉa mai cười ra tiếng. Ngay sau đó, chợt vang lên một tiếng rồng ngầm, một đầu giao long màu đen từ thể nội Tà Vô Nguyệt đi ra, đuối Giao hất lên, liền quất bay hỏa cầu kia ra ngoài! Bá... Phốc!

Trong nháy mắt, hỏa cầu kia liền biến mất, trở lại trong cơ thể Dương Sát. Thân thể hắn cũng nhịn không được lắc một cái, miệng phun ra một ngụm

máu tươi đỏ thẩm, trong nháy mắt trở nên uể oải, mặt mày xanh xao. Chỉ trong một chiều, liền bị trọng thương, cách biệt về thực lực của hai người, quả thực một trời một vực! “Mập mạp chết bầm. để mang lại!”

Tay hoa thành trào, một trảo của Tà Vô Nguyệt chộp hướng lồng ngực của Dương Sát, trong mắt toát ra sát ý: “Giao Long Trảo!” Không ổn! Hai người Âm Sát thấy cảnh này, bọn hắn kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới, Tà Vô Nguyệt lại hung ác như vậy, đối với huynh đệ mấy trăm năm là Dương Sát cũng không buông tha, sau đó cùng nhau đi lên ngăn cản. Nhưng mà, thực lực của bọn hắn xa không phải là đối thủ của Tà Vô Nguyệt. bọn hắn vừa mới thả ra thần hồn, liền bị con Giao long kia của Tà Vô nguyệt một đuôi quất bay, hai người trọng thương thổ huyết, khó lại

giao chiến.

Xì xì xì!

Móng vuốt sắc bén nhọn hoắc, hiện ra điện quang màu đen, chớp mắt đã tới gần. Thậm chí, Dương Sát đã cảm nhận được một cỗ sắt bén ập vào trước mặt, đầm đến mặt mũi hắn đau nhức. Trong mắt Tà Vô Nguyệt, cũng lộ ra ý cười lạnh lẽo, tàn khốc mà ngoan độc. Nhìn thấy như vậy, Dương Sát bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, nhắm mắt lại: “Ai, ta quả nhiên vẫn không biết lượng sức mình như thế a, từ nhỏ đến lớn chưa từng thắng nổi ngươi, ta cần gì phải thể hiện như thế? Sớm biết như vậy, lúc trước không nên phí sức cứu mạng người. Vẫn là Bạch lão nói đúng, đoạt quyền bằng bạo lực tốt biết mấy, tránh cho tông môn bị họa thành như vậy...” C-K-Í-T... T...T Đột nhiên, một trảo mãnh liệt kia của Tà Vô Nguyệt dừng lại, đứng ngay

trước ngực hắn. Trong mắt hiện lên từng đạo tinh mang khó hiểu, Tà Vô Nguyệt trầm ngâm một chút, giống như đang nghĩ tới chuyện gì, hắn thu lại trảo, xoay người quăng ra một đá, đem Dương Sát đá bay ra ngoài!

Một tiếng hét thảm, Dương Sát đụng vào mười mấy cây đại thụ mới dừng lại, đợi sau khi hắn đứng dậy, đầy miệng đều là máu, phốc chốc hai tiếng, phun ra hai chiếc răng trắng tinh. “A... Răng của ta a! Bờ môi run run, Dương Sát che miệng lại, chịu đựng đau đớn, mắng to: “Tà Vô Nguyệt tên đáng chết, người muốn giết thì cứ giết, cần gì phải tra tấn lão tử như vậy, cho lão tử một cái chết thống khoái được hay không? Tốt xấu gì lúc trước lão tử cũng bảo vệ mạng của ngươi...” “Dương mập mạp!” Những tiếng quát lớn kia còn chưa nói xong, một tiếng hét lớn khác lại

vang lên. Không khỏi sững sờ, Dương Sát ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Tà Vô Nguyên đang vẻ mặt mặt âm trầm nhìn hắn. Sau đó, Tà Vô Nguyệt lại liếc Âm Sát cùng Quy Sát ở một bên, thản nhiên nói: “Còn có hai người các ngươi... Hôm nay, ta thả cho các ngươi một con đường sống, nhưng từ nay về sau, chúng ta cắt bào đoạn nghĩa, không ai nợ ai. Lần tiếp theo gặp lại, khi đối phó với những tên phản đồ các ngươi, bản tông tuyệt không hạ thủ lưu tình!” Nói rồi, hắn hất tay áo, vung lên một cái, tay áo trên người giống như hoa rơi, lạch cạch một tiếng, rơi xuống đất. Không lại liếc bọn hắn một chút, Tà Vô Nguyệt phất tay áo, mang người rời đi, chỉ để lại ba người bọn họ nhìn tấm vải vóc khuyết tàn trên mặt đất, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, một trận thất lạc. Từ nay về sau, bọn họ cùng Tà Vô Nguyệt, không còn là huynh đệ... Bạch cung phụng liếc nhìn ba người họ một cái, cũng thở sâu, sau đó trịnh trọng cúi đầu: “Xin lỗi, ba vị cung phụng, vừa rồi lão phu đã hiểu lầm các

ngươi, thì ra các ngươi không phải cùng một đám a!” Liếc nhìn nhau, ba người cười khổ một tiếng, đều thở dài! Đúng vậy, bọn họ cùng Tà Vô Nguyệt từ nay về sau, đã triệt để không phải một đám! Ngay sau đó, ba người mang theo Bạch cung phụng đang bị trọng thương nhanh chóng rời đi nơi này, miễn cho truy binh lại đuổi theo. Tà Vô Nguyệt nói là tha cho bọn họ một lần, nhưng nếu gặp một lần nữa... Cho nên, bốn người họ có thể chạy bao xa, liền chạy bấy nhiêu. Cùng thời gian đó, còn có một số người cũng kinh hoàng chạy trốn tự phương, tránh né những kẻ đuổi giết mà Tà Vô Nguyệt phái ra...

Bình Luận (0)
Comment