“Gia gia!” Trong Tất Hắc sâm lâm, hai người Dương Sát cùng Âm Sát đỡ tàn binh lão tướng Bạch cung phụng, dưới ánh trăng tối tắm, một đường chạy trốn thở hồng hộc. Chợt, một âm thanh tịch lệ của nữ tử vang lên, bốn người khẽ giật mình, quay đầu nhìn qua, lại bắt gặp đám người Bạch Luyện chẳng biết lúc nào từ chỗ u ám lao ra. Mà Bạch cung phụng khi thấy cháu gái của mình, bất giác đại hỉ, cả kinh kêu lên: Luyện, Ngươi cũng trốn thoát, quá tốt rồi!” “Bạch lão đầu, chúng ta vừa nãy mới đụng phải đám tiểu gia hỏa này, làm sao các ngươi lại ở cùng một chỗ?” Lúc này, Thích cung phụng đột nhiên nhảy ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn ba người Dương Sát, sau đó hỏi Bạch cung phụng. Trong lòng biết rõ mọi người nghi hoặc, Bạch cung phụng mới đem mọi chuyện nói qua một lần, mọi người cũng giật mình, thì ra ba người Dương Sát đã cắt bào đoạn nghĩa với Tà Vô Nguyệt, sau đó cũng bỏ đi cảnh giác, trở thành tri kỷ trong nghịch cảnh. Sau đó, mọi người cũng giảng thuật tạo ngộ của chính mình, rồi ghép lại các tình tiết, cuối cùng bọn họ cũng biết được chân tướng sự thật, liền ai than liên tục. “Ai, nghĩ không ra Thạch cung phụng lại mưu tính sâu xa như thế, dùng kế hoạch như thế nhằm
vào Trác quản gia, chúng ta thật là qua bất cẩn rồi. Coi như nội bộ ổn định, thì cho là bọn họ sợ hãi, không dám tranh giành với chúng ta, lại nghxi không ra bọn họ lại ra chiêu này!” Phẫn hận vỗ đùi, Thích cung phụng tức giận tới mức giơ chân. Bạch cung phụng khẽ vuốt chòm râu, lông mày nhíu lại thật chặt: “Bây giwof đại cung phùng cùng Trác tông chủ đã bị ngộ hại. Chúng ta những bại tướng tàn binh này chỉ không đến năm mươi người có thể trốn thoát, còn phải đối phó với sự truy sát của Tà Vô Nguyệt, không biết nên đi nơi nào a!” “Tóm lại, địa bàn của Tây châu đã bị chin tông chia cắt sạch sẽ, chúng ta nếu không bị truy sát, thì cũng bị khu trục. Xem ra, chỉ có thể rời đi Tây châu, tim con đường sống khác!” Mí mắt hơi run, Âm Sát về mặt u sầu nói. Chậm rãi lắc đầu, đại trưởng lão lãnh đạm lên tiếng: “Muốn đi ra Tây châu, nói nghe thì dễ? Chỉ một giới này, đã kéo dài mấy ngàn vạn dặm, đều là khu vực của hộ quốc tam tông. Chỉ riêng con đường nhất, thì phải đi qua Thiên Vũ, ra từ khuyển Nhung, nơi đó là khu vực của Ngự Thú Tông. Nhưng mà, thế lực của hộ quốc tam tông ở Thiên Vũ...” “Thiên Vũ”.
Chợt, hai mắt Nguyệt nhi tỏa sáng, không khỏi kêu ra tiếng: “Gia tộc của sư phụ không phải là đệ nhất thế gia ở Thiên Vũ sao? Lần trước tấn công Huyền Thiên Tông còn kề vai chiến đấu cùng chúng ta, lần này chúng ta làm đại nạn, sao lại không đi cầu trợ bọn họ?” Cái này... Không khỏi trì trệ, lông mày đại trưởng lão nhăn lại thật chặt, vẻ mặt thấp thỏm lắc đầu: “Vẫn là
quên đi, thế nhân đều keo kiệt, nếu như Trác tông chủ còn sống, có lẽ bọn họ sẽ chừa cho chút mặt mũi, nhưng bây giờ Trác tông chủ đã chết rồi, như thế nào bọn họ sẽ tiếp nhận khoai lang bỏng tay là chúng ta? Nói không chừng, đến lúc chúng ta liên lạc bọn họ, bọn họ liền đem bán chúng ta, ở đó thiết lập mai phục, chờ bắt được chúng ta liền giao cho Tà Vô Nguyệt!” “Sẽ không đầu, ta đã gặp qua gia chủ của bọn họ, là một người chính phái, rất giảng nghĩa khí!” “Ha ha ha... Nhóc con, thật kém hiểu biết, thế đạo này, sao lại nhiều người giảng nghĩa khí như vậy, chẳng qau là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Huống hồ, Trác tông chỉ xuất thân ma đạo, lấy lòng dạ của hắn, gia tộc hắn xuất ra, chắc cũng không phải nhân vật đơn giản gì, sao lại vì những bại tướng chúng ta mà làm ra quyết định lỗ mãng, đắc tội hộ quốc tam tông?”
Mỉm cười lắc đầu, đại trưởng lão từ chối cho ý kiến: “Ta thấy... Chúng ta không nên đem sinh tử của mình giao cho người khác!” Bọn người nghe vậy, cũng gật đầu liên tục. Chỉ có Nguyệt nhi quyệt miệng, hừ nhẹ một tiếng, trong lòng phiền muộn vô cùng, dù sao cũng là người từng cùng đồng sinh công tử, dưới cái nhìn của nàng, Lạc Vân Hải vẫn là người đáng tin! Bạch cung phụng trầm ngâm một chút, mắt lóe lên tinh mang: “Có lẽ, chúng ta nên đi Thiên Vũ thử một chút!”
A?
Lông mày nhíu lại, vẻ mặt mọi người kỳ dị nhìn hắn, Thích cung phụng cau mày nói: “Địa bàn của Thiên Vũ là tam tông, tai mắt đông đảo, rất là nguy hiểm.” “Cũng vì nguy hiểm, nên mới càng an toàn!”
Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, Bạch cung phụng bình tĩnh nói: “Các ngươi suy nghĩ một chút, bọn người Tà Vô nguyệt sao lại nghĩ tới, chúng ta có thể dưới mí mắt bọn hắn, lại mượn đường Thiên Vũ? Truy binh hắn phái ra, cũng sẽ không đuổi theo hướng kia, mà là nhanh chóng lướt qua, chờ khi bọn hắn phát hiện, chúng ta đã sớm chuồn mất, không phải sao?” Không khỏi sững sờ, mọi người liếc nhìn nhau, sau đó cùng dựng thẳng ngón tay cái: “Tốt!”. Thế là, mọi người quyết định, sẽ đi đến vùng đất Thiên Vũ rộng lớn, sau đó rời đi Tây Châu, tìm đường sống khác... Ba tháng sau, trong một khu rừng rậm xanh ngát tươi tốt, âm thanh vù vù không ngừng, mấy chục đạo bóng người xuất hiện ngay tại chỗ này, chính là bọn người Bạch cung phụng. Trong ba tháng này, bọn họ tách ra đi các hướng khác nhau, dẫn đi truy binh, một bến đi về đường vòng, trở lại phương hướng của Thiên Vũ, tụ hợp ở chỗ này, chuẩn bị phá vây.