Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1348 - Chương 1362: Xa Thân Gần Đánh

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1362: Xa thân gần đánh

Cộc cộc cộc! Trên đại điện trống trải, chỉ có hai hàng ánh nến tối tăm xếp dọc theo hành lang thâm thúy. Từng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, vang vọng ngay chỗ vắng vẻ này. Trên chỗ ngồi, một bàn tay già nua đang nhẹ nhàng che kín bát trà, nhưng khi nghe thấy động tĩnh này thì bỗng bừng dừng lại, từ từ đem chén trà kia để lên bàn, yên tĩnh chờ đợi. “Thế gia đệ nhất Thiên Vũ, đại quản gia Lạc gia, Gia Cát Trường Phong... Ha ha ha...” Một tiếng cười to phát ra, một tên đại hán trung niên dáng người khôi ngô như gấu từ chỗ bóng đen u ám bước ra, chậm rãi đi vào đài cao chủ vị ngồi xuống, lại chính là tông chủ Thiên Hành Tông, Nhậm Khiếu Vân. “Từng là thừa tướng của Thiên Vũ đế quốc, hôm nay lại trở thành đệ nhất quản gia của Lạc gia, tuy thay tên đổi họ, nhưng vẫn là trọng thần chấp chưởng vận mệnh đế quốc. Gia Cát Trường phong, sao người không đi xử lí chính vụ của Thiên Vũ, mà lại chạy tới chỗ này làm gì?” Chậm rãi đứng lên, Gia Cát Trường Phong hơi cúi thân hình, khẽ cười nói: “Nhậm Tông chủ, Thiên Hành Tổng đứng đầu trong hệ quốc tam tông, mặc dù lão phu là thừa tướng của đế quốc, chấp chưởng quyền hành trong mười năm, thế mà chưa bao giờ bái phỏng quý tông, thứ tội thứ tội,

mong tông chủ ngai rộng lòng tha thứ!”

“Thế ngoại tông môn cùng thế tục gia tộc Vốn không có nhiều liên lụy nhau, bái hay không đều không đáng kể gì?” Chậm rãi khoác tay, Nhậm Khiếu Vẫn từ chối cho ý kiến nói: “không biết hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi từ 10 ngàn dặm xa đến đây gặp bản tông chủ?” Ria mép khẽ nhích, Gia Cát Trường Phong cười khẽ một tiếng, lại bái một cái nói: “Không gạt tông chủ, không có việc lão phu cũng sẽ không đến tam bảo điện. Hôm nay ta đến đấy gặp tông chủ ngài, là có một việc muốn nhờ!” “Việc gì?” Lông mày nhíu lại, Nhậm Khiếu Vân nhìn chằm về phía hắn.

Hơi trầm ngâm một chút, trong mắt Gia Cát Tường Phong lóe lên tinh mang, nhàn nhạt nói: “Những tên phản nghịch của Ma Sách Tổng kia, hi vọng Nhậm tông chủ ngài có thể thả cho bọn họ

một con đường sống!” "Ô?"

Mí mắt vảy lên một cái, Nhậm Khiếu Vân nhìn chằm chằm ánh mắt đạm mạc của Gia Cát Trường Phong, bỗng dung xùy cười một cái “Ngươi tuy ở Thiên Vũ, nhưng tin tức lại thông linh như vậy. Chuyện mới vừa phát sinh ở Tây Châu cửu tông, nhanh như thế liền biết. Nhưng mà... Vì sao người lại muốn cầu tình cho bọn họ? Chẳng lẽ vì quản gia lúc trước của Lạc gia các ngươi, Trác Phàm?”

Tinh mang trong mắt lóe lên rồi biến mất, trong giọng nói của Nhậm Khiếu Vấn đã mang theo sát khí lạnh lẽo.

Giống như sau một khắc, Gia Cát Trường Phong có chỗ nói không đúng, liền sẽ gặp phải tai họa giết chóc vậy.

Trong lòng thầm hố, Gia Cát trường Phong vuốt râu cười khẽ một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Có thể xem như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là thế!” “Mời chỉ giáo?” “Nói đến, dĩ nhiên là nhìn mặt mũi ngày xưa của Trác quản gia. Những người này trước kia cũng coi như thuộc hạ của Trác quản gia, bây giờ lại thành chó mất chủ, nếu chúng ta không quản, không khỏi có chút mất nhân nghĩa. Chắc ngài đại khái cũng hiểu rõ, tiểu gia chủ nhà chúng ta luôn lấy nhân nghĩa làm gốc. Loại chuyện này nếu hắn không nhúng tay vào, thật là có hại với thanh danh a!”. Ánh mắt khẽ híp, Nhậm khiếu Vần nhìn thật sâu về phía Gia Cát Tường Phong, mỉa mai lên tiếng: “Ngươi nói lần này Lạc gia các ngươi vì những tên phản nghịch kia ra mắt, chỉ vì danh dự sao?” Nói xong, trong tay Nhậm khiếu Vần nhúc nhích, trong mắt lóe lên mãnh liệt sát ý! “Không hoàn toàn là như vậy, dù sao trước kia ở cùng Trác quản gia, còn có ba phần tình nghĩa, nhưng chúng ta tội gì phải vì chuyện này mà để gia tộc lâm đại nạn. Cho nên, phần lớn vẫn là vì cái này. Thế gian có rất nhiều hạng người mua danh chuột tiếng, gia chủ của chúng ta tự nhiên cũng không ngoại lệ” Lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, Gia Cát Tường Phong thở dài một hơi: “Hôm nay Thiên Vũ trăm nghề hung thịnh, từ nguyên cung cấp tam tông mấy năm nay, hàng năm đều tang gấp mấy lần. Chắc Nhậm tông chủ cũng minh bạch. Vì sao ư? Bởi vì Lạc Minh, hấp dẫn mấy đại gia tộc của đế quốc xung quanh mở rộng địa bàn buôn bán. Mà sao Lạc Minh lại hấp dẫn nhiều người gia nhập như vậy? Đơn giản là do danh tiếng nhân nghĩa bên ngoài của gia chủ nhà ta làm cho các đại gia tộc đó yên tâm. Cho nên, cái danh tiếng này, không thể xấu đi. Mà lại, có thể khuếch trương bấy nhiều,

liền khuếch trương bao nhêu!” Lông mày nhướng lên một cái, đôi tay hơi rung động của Nhậm Khiếu Vân cũng hơi dừng lại, trong mắt sâu thẳm như biển, hắn đang suy nghĩ tỉ mỉ. Gia Cát Tường Phong giương mắt nhìn hắn, khẽ vuốt chòm râu, trong lòng cười thầm! Vừa nãy sao hắn không biết, chỉ cần mình nói nhầm một chữ, liền sẽ gặp kết cục đầu lìa khỏi cổ? Thực ra Nhậm khiếu Vân vừa rồi cũng đang thăm dò thái độ của Lạc gia đối với Trác Phàm, cùng tình cảm đối với hắn. Nếu Lạc gia còn tình nghĩa với Trác Phàm, hoặc là đối với việc này cảm thấy phẫn nộ, Nhậm Khiếu Vần khẳng định sẽ không chút lưu tình mà giết Gia Cát Trường Phong, sau đó lại giết sạch Lạc gia. Dù sao, hắn cũng không muốn nuôi một đám kẻ địch, để bọn hắn dần dần lớn mạnh. Thế nhưng, lời vừa rồi của Gia Cát Tường Phong lại rất khéo léo. Nếu nói gia tộc bọn hắn không còn chút tình nghĩa nào với Trác Phàm, đó là vô nghĩa, căn bản sẽ không lừa gạt được Nhậm khiếu Vẫn người tông chủ này.

Bình Luận (0)
Comment