Tốt xấu gì Trác Phàm cũng là đệ nhất quản gia của Lạc gia, là công thần đưa Lạc gia trở thành đệ nhất thế gia của thiên vũ, sao lại không còn chút tình nghĩa? Nếu lúc trước Gia Cát Trường Phong nói như vậy, chắc chắn Nhậm Khiếu Vân sẽ vung ra một bàn tay để hắn đi gặp Diêm vương. Lão gia hỏa này, cũng dám đến lừa lão tử. Nhưng mà, Gia Cát Trường phong rất khôn khéo, lấy phương thức So sánh ra, ba phần tình bảy phần lợi, mà trình bày phần quan hệ này. Chúng ta cũng không phải không để ý chút tình nghĩa với Trác Phàm, chỉ là lợi ích lớn hơn tình nghĩa. Đối với chút tình nghĩa này, chúng ta càng coi trọng lợi ích mà tiếng nhân nghĩa này mang tới. Chuyện này để cho trong lòng Nhậm Khiếu Vần buông xuống cảnh giác, nếu ở trong lòng đối phương lợi trên tình, liền cũng sẽ không đem mối thù của Trác Phàm để vào trong lòng, trở thành hậu hoạn. Dù sao, Thiên Hành Tông nếu trở thành địch với bọn hắn, cũng không có chỗ tốt gì. Làm một người hám lợi, căn bản sẽ không vì mối thù nhỏ của Trác Phàm mà phấn đấu quên mình. Mà dạng thuyết pháp này, càng để Nhậm Khiếu Vận tin hơn. Hắn cũng không muốn Lạc gia không còn chút tình cảm, như vậy quá giả, ngược lại lộ ra vẻ không đáng tin. Hắn chỉ muốn nhìn xem Lạc gia, càng coi trọng bên nào hơn mà thôi. Nếu bọn họ đã coi trọng lợi ích hơn, thì hắn cũng yên tâm.
Chỉ là, lúc nãy Gia Cát Trường Phong còn chỉ ra một điểm, Thiên Vũ hôm nay màu mỡ như thế, tiền lãi hàng năm của hộ quốc tam tổng các ngươi tang gấp bội. Đó đều là công lao của Lạc gia bọn ta, nếu không có Lạc gia, các ngươi cũng chỉ có thể uống gió tây bắc mà thôi!
Chỉ một điểm này, lại để cho hắn chẩn đau, để hắn từ bỏ xúc động muốn một chưởng VỖ chết tên này. “Vậy mà... Chỉ vì tên tuổi nhân nghĩa, các ngươi liền cầu bản tông chủ buông tha những tên phản đồ này sao?” Hơi trầm ngâm một chút, Nhậm Khiếu Vận dò xét lần nữa nói: “Nhưng mà bản tông chủ đã đáp ứng Tà tông chủ, giúp hắn diệt những tên phản nghịch này...” Thản nhiên cười một tiếng, Gia Cát Tường Phong nhàn nhạt lắc đầu: “Nhậm tông chủ, nếu chỉ vì một chút danh tiếng này, chúng ta tội gì phải gây ra phiền toái như vậy! Thật ra nguyên nhân chính chúng ta muốn thu lưu bọn họ, là chúng ta muốn... Đối địch với Ma Sách Tông!” Tròng mắt trố ra, tay Nhậm khiếu Vân đã xiếc chặt lại, trong mắt lóe lên sát ý trần trụi: “Một gia tộc thế tục các ngươi, vậy mà cũng muốn đối địch với một tổng môn? Qủa là truyện cười!” Sắc mặt Nhậm Khiếu Vân phẫn nộ, thậm chí có chút dữ tợn. Trên thực tế, sau khi hắn nghe thấy câu nói này, tâm tình mới vừa bình tĩnh lại nhất thời bốc lên. Phải biết, hiện tại Thiên Hành Tổng bọn họ là cùng một đám với Ma Sách Tông, muốn cùng Ma Sách Tông là địch, vậy chẳng phải cũng là địch với Thiên Hành Tông bọn họ là địch luôn sao? Lạc gia này, quả nhiên đối với mối thù của Trác Phàm nhớ mãi không quên, không thể lưu! Hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, trong lòng Gia Cát Tường Phong vô thức cười trộm, nhưng trên mặt lại thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, Nhậm Tông chủ minh xét, điều này cũng không
phải mong muốn của nhóm chúng ta. Chúng ta luôn hi vọng cùng tam tông chung sống hòa bình, kéo dài ước định thủ hộ ngàn năm Thế nhưng ngài phải biết, tuy chúng ta muốn dừng, nhưng chưa hẳn Ma Sách Tông cũng muốn a. Nghe nói Tông chủ Ma Sách Tổng Tà Vô Nguyệt tính khí nóng nãy, thủ đoạn độc ác, bụng dạ hẹp hòi. Hắn muốn giết Trác Phàm, thì cũng giết rồi, chúng ta có thể làm thế nào? Chỉ sợ hắn liên lụy người vô tội, bởi vì Trác Phàm xuất thân từ Lạc gia, liền muốn nhổ cỏ tận gốc. Bất đắc dĩ, chúng ta mới liên hợp lực lượng lại với nhau, thề chết thề sống một trận chiến!”. “Hắn ngài cũng hiểu rõ đạo lý này, địch nhân của địch nhân là bằng hữu! Những tên phản nghịch
Ma Sách Tông này, người bọn họ hận nhất cũng không phải ngài cùng bọn người Huyền Thiên Tông, dù sau lúc trước bọn họ cũng đại náo Huyền Thiên Tông một hồi, chém giết giữa hai tông là điều rất bình thường. Mà người bọn họ hận nhất, chính là Tà Vô Nguyệt. Cho nên chúng ta mới quyết định liên hợp với bọn họ, cùng chống chọi Ma Sách Tông?” “Há, thì ra là như vậy!” Thở ra một hơi thật dài, trong lòng Nhậm Khiếu Vân nhẹ nhõm không ít. Thì ra Lạc gia hợp lại chiến lực chỉ vì muốn tự vệ, chỉ nhầm vào Ma Sách Tông, cũng không có nhắm vào bọn họ, như vậy hắn cũng yên tâm. Mà lại, trong lúc vô tình, hắn còn nghe ra được tin tức từ miệng Gia Cát Trường Phong, thì ra bọn người Bạch cung phụng chỉ hận mỗi Tà Vô Nguyệt, an toàn với Thiên Hành Tông. Cứ như vậy, Nhậm Khiếu Vân đối với chuyện buông tha bọn người Bạch cung phụng, cũng không còn xoắn xuýt như vậy nữa.
Dù sao, hắn đi theo Tà Vô Nguyệt trame thảo trừ căn là vì sợ báo thù. Nhưng đã người ta không có cừu oán với người, người cần gì phải đuổi tận giết tuyệt a? Mà lại, nói không chừng đám người này lại là lợi khí cường đại nhất để kìm chế đám người Ma Sách Tông! Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Khiếu Vân đã có quyết định, nhưng hắn vẫn ra vẻ thâm trầm, cau mày nói: “Nhưng mà... Thả hay không thả, còn phải do Ma Sách Tông quyết định, coi như Thiên Hành Tổng ta dừng tay, đoán chừng bọn người Ma Sách Tông cũng sẽ không bỏ qua, ta cũng không có cách nào khác!” “Ha ha ha...Nhậm tông chủ quá khiêm tốn rồi, bây giờ người nào lại không biết, Thiên Vũ hộ quốc tam tông lấy Thiên Hành Tổng làm chủ. Chỉ cần một câu nói của Nhậm tông chủ ngài, hai người bọn họ còn dám làm càn?” Lồng ngực vô thức đĩnh đĩnh, Gia Cát Trường Phong xu nịnh nói: “Huống hồ, nói một câu không khách khí, bây giờ Ma Sách Tổng cùng Huyền Thiên Tông đã cùng chó chết không khác biệt lắm, sao còn xứng với danh hào hệ quốc tam tông? Chỉ riêng là Ma Sách Tông, bề ngoài lại còn được mấy cao thủ? Còn xứng là hộ quốc Thiên Vũ sao? Gia chủ của chúng ta đã quyết định, từ nguyên hằng năm cung cấp cho Ma Sách Tông, cắt xét một phan chuyển cho Thiên Hành Tông!” Thân thể chấn động, trong bụng Nhậm khiếu Vấn mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn giả bộ nhíu mày, khoát tay nói: “Ai, như vậy không tốt lắm đâu, tông môn người ta vừa gặp đại nạn như thế, chúng ta làm như vậy cũng có chút quá...” “Ai, Nhậm tông chủ không cần khách khí như thế, người có tài thì được nhiều! Chỉ bằng bộ dáng cá ướp muối lật không được thân thể của Ma Sách Tông, sao lại xứng với hai thành tự nguyện của
Thiên Vũ chúng ta? Về sau sựu an bình của Thiên Vũ, đều phải dựa vào Thiên Hành Tông mới đúng!” Hung hăng ôm quyền, Gia Cát Tường Phong trịnh trọng lên tiếng. Lông mày nhăn lại, Nhậm khiếu Vân giả vờ cả giận nói: “Hồ nháo, ngươi đây không phải muốn phá hư tình nghĩa của ba tông chúng ta sao? Huống hồ, Ma Sách Tông liền sắp tấn thăng lên trung tam tông...” “Nhậm tông chủ!” Thế nhưng, lời hắn còn chưa nói xong, Gia Cát Tường Phong đã xùy cười một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía hắn, nhíu nhíu mày nói: “Chẳng lẽ tông môn hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, vô luận thực lực hay là danh dự, còn có tư cách gia nhập trung tam tông sao?” Khẽ giật mình, Nhậm Khiếu Vân thật sâu nhìn về lão nhân này, sau đó cười to lên, hung hăng Vỗ vai hắn, tâm tình vui sướng vô cùng!
Ha ha ha...