"Nhậm tông chủ, cứ tính như vậy đi, tiền lãi năm nay ngài phải kiểm tra và nhận kỹ nha?" Sau cùng, Gia Cát Tường Phong cúi đầu thật sâu về phía Nhậm Khiếu Vân, lộ ra nụ cười mập mờ, ngươi hiểu, ta hiểu. Nhậm Khiếu Vân khẽ vuốt râu dài, nhẹ gật đầu, dặn dò: "Về sau việc kinh doanh ở Thiên Vũ, liền nhờ Lạc gia các ngươi ra thêm phần lực a. Yên tâm đi, thần là hệ quốc tam tông, về sau sẽ không có người dám quấy rối trên địa bàn Thiên Vũ, cho dù người trong tam tông cũng như thế!" "Ha ha ha... Vậy làm phiền Nhậm tông chủ!" Lần nữa cúi đầu thật sâu, Gia Cát Trường phong lui thân mình rời đi đại điện. Nhìn bóng người dần biến mất của hắn, Nhậm Khiếu Vẫn hài lòng gật đầu, lòng mang theo vui sướng. Cứ như vậy, từ nay về sau, Ma Sách Tông cũng không uy hiếp được địa vị của hắn, mà lại có không ít người đem nó ném dưới trướng Thiên Hành Tông. Nói như vậy, mỏ quặng của Thiên Vũ, thậm chí là lợi nhuận buôn bán gần đây, tất cả đều là vật trong túi của Thiên Hành Tông. Còn về phần hai tông môn khác, hừ hừ... Bị đánh đến muốn tàn, có tư cách gì cùng lão tử chia tiền? Nói đến, cuộc phong ba này là từ Trác Phàm bốc lên, Huyền Thiên Tông phế, Ma Sách Tổng tàn, chỉ có Thiên Hành Tổng hắn là người được lợi lớn nhất, còn có thể chấp chưởng toàn bộ mạch lạc của Thiên Vũ.
Một trận chiến này, thật mẹ nó không lỗ a, ha ha ha... Trong lòng Nhậm Khiếu Vẫn cười to, tròng mắt híp một cái, đột nhiên hét lớn: "Người đâu!" "Vâng!" Phạch một tiếng, một hắc ảnh xuất hiện trước người hắn, khom người nói. Phạch một tiếng, hắc ảnh kia đột nhiên xuất hiện trước người hắn, khom người nói. Cẩn thận suy nghĩ, Nhậm Khiếu Vần thăm thẳm lên tiếng: "Phát ra ngọc giản truyền tin, để những thế lực còn sót lại đang suy sát bọn người Mà Sách Tông quay về. Lại lấy danh nghĩa của ta, cảnh cáo Ma Sách Tông, không cho phép bọn họ động thử bên trong Thiên Vũ, ảnh hưởng đến yên bình của Thiên Vũ!". "Vâng!" Người kia khẽ khom người lần nữa, nhưng vẫn chứ chần chờ chưa chịu lui ra. Nhưởng mày, vẻ mặt Nhậm Khiếu Vấn khó hiểu hỏi: "Thế nào, còn không nhanh đi truyền lệnh?" "Khởi bẩm tông chủ, lúc nãy khi ngài trao đổi cùng lão đầu kia, nên đệ tử không dám thông báo.
Thật ra những người truy sát dư nghiệt của Mà Sách Tông, đã hồi tông!" "Cái gì? Bọn hắn đã hồi tống, ai bảo bọn hắn về? Ngọc giản này của lão tử, còn chưa truyền đi mà!"
Lông mày vẩy một cái, vẻ mặt Nhậm Khiếu Vân nghi hoặc vô cùng. Chần chờ một chút, người kia cung kính nói: "Khởi bẩm tông chủ, theo lời thuật lợi của trưởng lão, lúc bọn họ đang truy sát những dự nghiệt kia ở biên cảnh Thiên Vũ, lại bị những cao thủ Lạc gia ngăn cản. Vốn bọn họ đang bị trận pháp của đối phương khống chế, nhưng đối phương lại thả bọn hắn ra, còn nói sẽ cùng tông chủ hiệp nghị hoà bình. Trong lòng bọn họ khó hiểu, họ cũng không nhận được ngọc giản của tông chủ, nhưng khi thấy đối phương thả bọn hắn về, thì cũng tạm thời
tin tưởng, cũng đã trở về. Ách, tông chủ ngài." Không khỏi ngơ ngẩn đứng thật lâu trong đại điện, Nhậm Khiếu Vân cũng ngây ngốc, không nói gì, thật lâu sau mới lầm bẩm nói: "Bọn họ nói cùng bản tống đạt thành hiệp nghị? Sao có thể, coi như đạt thành, cũng là chuyện mới vừa rồi." Nói rồi, Nhậm Khiếu Vân quay đầu nhìn về phương hướng biến mất của Gia Cát Trường Phong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới thở dài một hơi, tròng mắt hơi híp, vẻ mặt tán thưởng nói: "Bọn họ tin tưởng là điều dĩ nhiên, chỉ bằng dăm bà cầu của lão đầu kia, thì đã thuyết phục được bản tông ra mặt thay bọn họ, quả nhiên là Thần Toán Tử... Lạc gia, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vũng nước này càng ngày càng sâu a..." "Tông chủ!" Thân thể hơi lắc, người kia cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Nhậm Khiếu Vân, hỏi: "Ngọc giản này, cần phát nữa không?" Ánh mắt khẽ híp một cái, trong lòng Nhậm Khiếu Vân đã ra quyết định, cắn răng nói: "Tuy ta không cam tâm để đám người thế tục này đùa giỡn trong lòng bàn tay, nhưng không thể không nói, lời của lão gia hoả Gia Cát Trường Phong này đả động lão phu". "Phát, để người của hai yông bọn họ biết, người chưởng sự của Thiên Vũ hiện tại, Lạc gia quy thuận
bản tông, là người phát ngôn của Thiên Hành Tông chúng ta, không có liên quan gì tới Ma Sách Tông!" "Vâng!" Người kia gật đầu một cái, lập tức liền biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có Nhậm Khiếu Vân vẫn
nhìn theo, khoan thai lẩm bẩm nói: "Giá Cát Trường Phong... Tam đại trí tinh... Hừ, lần này lão phu thỉnh giáo..."
Một tháng sau, một tiếng vang nhỏ vang lên, Gia Cát Tường Phong trở về tới bản doanh Lạc gia, Phong Lâm Thành, Hắc Phong Sơn. Tất cả mọi người đều tụ lại trong đại sảnh, vẻ mặt lo âu chờ tin tức của hắn.
Riêng bọn người Bạch cung phụng, còn muốn nhanh chóng xuyên qua Thiên Vũ, tiến về Khuyển Nhung, trốn tránh truy sát. Mà Lạc Vân Hải nói hết lời mới ngăn cản lại được, ở đây chờ tin tức. Bây giờ thấy Gia Cát quản gia trở về, mọi người thở hắt ra một hơi, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, chờ hắn trả lời. Đưa tay nhẹ vuốt chòm râu, Gia Cát Tường Phong nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, lại mỉm cười, đem bọn người gấp đến độ muốn giậm chân. Hai người vững như bàn thạch trong đại sảnh, một người là Lãnh Vô Thường, một người khác là U Minh, lúc này lại không chút nóng nãy, cùng cũng chén trà, uống vào trà thơm! "Gia Cát quản gia, thế nào rồi?" Vẻ mặt Lạc Vấn Hải tràn đầy vẻ sốt ruột, cuối cùng cũng nhịn không được mà vội vàng hỏi. Khoé miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Giá Cát Tường Phong vừa muốn mở miệng, Lãnh Vô Thường đã bắt chéo hai chân, cười khẽ một tiếng, chế nhạo nói: "Gia chủ, nhìn điệu bộ đắc ý của lão gia hoả này, há lại không thành công?" "Uy, Lãnh lão đầu, lần này lão phu suýt nguy hiểm tới tính mạng, ngược lại người thế mà yên ổn
bình tĩnh, thoải mái cực kì!" Sắc mặt trầm xuống, Gia Cát Tường Phong cười lạnh lên tiếng.