Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1353 - Chương 1367: Cái Giá 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1367: Cái giá 2

"im miệng!"

Giận quát một tiếng, Tà Vô Nguyệt chỉ về mũi Bạch cung phụng, cắn răng nói: "Hiện tại ngay cả ngươi cũng đều nói như vậy? Đừng quên, là Ma Sách Tống dưới sự thống trị của bản tông, mới có thể tấn thăng lên trung tam tống!" Bật cười gật đầu, Bạch cung phụng thản nhiên nói: "Không sai, công huân của Tông chủ xác thực rất cao, nhưng mà công tích lớn nhất của ngài, có lẽ là dẫn Trác Phàm đi vào tông môn!"

Da mặt run rẩy, Tà Vô Nguyệt nghe xong lời này, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu tươi. "Ai, tông chủ, không phải lão phu muốn đả kích người, nhưng người thân là chủ một tông, hẳn phải hiểu rõ sâu cạn của mình mới đúng."

Cười khẽ một tiếng, Thạch cung phụng thản nhiên nói: "Ha ha ha... Thực ra mà nói, lão phu cũng rất muốn tôn Trác Phàm thay thế người, quyết định lúc trước của đại cung phụng tuyệt không sai, lúc trước là do không có người nào thích hợp hơn người, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người, đương nhiên là muốn thay đổi. Lão phu thiết kế mướn Trác Phàm chết, trăm phương ngàn kế muốn giết hắn, cũng chỉ vì hắn là địch của lão phu, chỉ thế thôi. Nhưng bàn về tài cán, lão phu bội phục vô cùng với hắn!". "Thạch cung phụng, ngươi."

"Còn nữa!" Tà Vô Nguyệt gầm thét, tức hổn hển, nhưng còn chưa đợi hắn nói xong, Thạch cung phụng đã khoan thai nhìn về phía hắn, cười ta nói: "Tông chủ, từ nay về sau, người phải sửa lại tính khí của mình. Phải biết, tông môn hiện tại, đều là người của lão phu. Lão phu dìu người ngồi lên, thì người cứ thanh thản ổn định mà ngồi, đừng lại giống như trước đây, ở không thì đi kiếm chuyện! Muốn nắm giữ thứ không thuộc về mình, dù thế nào cũng phải trả giá một chút, ha ha ha..."

Bờ môi run lên, Tà Vô Nguyệt tức đến mặt mũi trắng bệch, ngón tay chỉ hướng bóng người đi xa của Bạch cung phụng, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, nhưng cuối cùng vẫn vô lực co quắp ngã xuống, ngồi trên cái ghế cô độc kia. Một lần nữa hắn ngồi lại cái ghế này, nhưng cũng chỉ là một cái ghế mà thổi...

Báo!

Lúc này, một tiếng hét vang vọng đại điện, một tên đệ tử phi tốc chạy vào bên trong, nhưng lại bị Thạch cung phụng ngăn lại: "Những ngọc giản này, sau này cứ giao cho lão phu, không cần làm phiền tông chủ!" "Ây... Vâng!" Đệ tử kia sững sờ, sau đó ngơ ngác gật đầu, thân thể Tà Vô

Nguyệt thì chấn động, hung hăng nắm quyền, nhưng vẫn bất lực. Đem ngọc giản nhìn qua một lần, Thạch cung phụng suy nghĩ một chút, sau lại quay đầu về phía Tà Vô Nguyệt , thản nhiên nói: "Tông chủ, Nhậm tông chủ phái người truyền tin tới, không cho phép chúng ta lại nhiễu loạn

an bình của Thiên Vũ, ảnh hưởng đến sự ổn định của tam tông. Mà bắt đầu từ năm sau, từ nguyên mà Thiên Vũ cống cho chúng ta, cũng bớt đi một thành!"

Cái gì? Tà Vô Nguyệt giật mình, nhảy dựng lên một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được. Thạch cung phụng cũng thở dài một hơi, tiện tay đem ngọc giản quăng ra, trong mắt loé lên tia sáng bất đắc dĩ: "Ai, bên Thiên Vũ kia cũng có người tài ba, thế mà lại chung bọn với Thiên Hành Tông..." Một chỗ khác, Phong Lâm Thành, Hắc Phong Sơn Lạc Gia. Vì thành ý làm đồng minh, Lạc Vân Hải mang bọn người Bạch cung phụng đi vào chỗ giấu binh nuôi dưỡng chiến khối. Nhưng bây giờ, đó cũng không còn là chỗ giấu binh nữa, mà là giống như một núi cao hùng tráng, trong động giấu binh chất đầy khoáng thạch óng ánh! "Đây là... Thánh Linh Khoáng?" Tròng mắt co rụt lại, Dương Sát cả kinh kêu lên: "Sao... Các nguoi lại có

nhiều như vậy?” Lông mày nhíu lại, Lạc Vân Hải kỳ quái nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: "Rất nhiều sao? Lúc trước sau khi tiến công Huyền Thiên Tông, Trác đại ca thấy chúng ta tổn thất nặng nề, liền đem một triệu Thánh Linh Khoáng cho chúng ta, nói cái này cho dù bố trí trận hay là độ nồng đậm của linh khí, đều có thể trong thời gian ngắn tạo ra mấy cao thủ, đền bù tổn thất cho chúng ta. Lúc đó ta cũng không hiểu lắm, nhưng sau lại dùng thật tốt! "Chỉ vừa đem những linh khoáng này đặt ở động giống binh mấy ngày, liền có không ít trưởng lão Thần Chiếu cảnh đột phá tới Hoá Hư cảnh, uy lực trận pháp mạnh hơn trước không chỉ gấp đôi!" "Một... triệu a!"

Da mặt hung hăng co lại, Dương Sát bắt lấy hai tay Lạc Vân Hải, kích động đến rơi nước mắt: "Lạc gia chủ, về sau chúng ta đi theo người. Một triệu Thánh Linh Khoáng, toàn bộ Tây Châu đoán chừng cũng chỉ có Song Long Viện mới có số lượng như vậy, cho dù là thượng tam tông đều vạn không

đạt tới. Có tự nguyện như vậy làm hậu thuẫn, thực lực của chúng ta rất nhanh liền tăng mạnh. Mẹ nhà hắn Trác Phàm, lúc trước còn gạt chúng ta, khóc than, nguyên lai hắn có thể xuất ra số tiền lớn như vậy. Sớm biết như thế, còn đánh Song Long Hội làm cái gì a!" Bọn người liên tục gật đầu, sau đó kích động nắm tay Lạc Vân Hải, mãnh liệt yêu cầu về sau chết cũng sẽ chết ở Lạc gia. Lạc Vân Hải thì ngơ ngác gật đầu, trong lòng hồ nghi, thứ đồ chơi này có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Nhìn thấy đám người hối hã như vậy, tâm tình cũng tăng vọt, hai bóng người đẹp đẽ ngoài cửa, cũng yên lặng rời đi! Ngửa đầu nhìn ánh trời chiều, trong mắt Lạc Vân thường một mảnh đau thưởng, Sương nhi đứng bên cạnh nhìn, khuyên nhue: “Vân Thường tỷ, ngươi yên tâm đi, có nhiều Thánh Linh Khoáng nhưu vậy, mối thù của Trác đại ca, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ báo cho hắn!” “Báo thù thì có ích gì, người cũng về không được nữa...” Hai mắt lóe lên nước mắt, trong mắt Lạc Vân Thường trống rỗng, giống như thất hồn, ngơ

ngác nhìn chằm chằm ánh chiều tà rơi xuống... Cùng thời gian đó, Sở Khuynh Thành cùng hai nữ Thủy Nhược Hoa ở Song Long Viện cũng đang nhìn mặt trời lặn, song quyền nắm chặt lại, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Chợt tiếng bước chân vang lên. Vũ Thanh Thu chẳng biết lúc nào đã đi vào người nàng, thở dài: “Sở cô nương bất mãn với cách xử lsi của Song Long Viện sao? Ai, chúng ta sao lại không biết? Trác huynh là bị chết oan. Nhưng mà, chúng ta cũng phải hiểu cho lập trường của Song Long Viện. Chuyện này dù sao cũng liên lụy tới tứ đại tông môn, nếu xử lí không tốt, mà lại nghe chuyện của Đông Châu, cho nên hai vị Chí Tôn đành phải trước ổn định Tây Châu!” Cắn răng, Sở Khuynh Thành không nói gì, nhưng hai mắt đã mông lung đãm lệ, cừu hận cuồn cuộn, ngăn không được mà tràn ra..

Bình Luận (0)
Comment