Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1357 - Chương 1371: Phục Sinh(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1371: Phục Sinh(2)

Đừng nói là tên tuổi, ha ha, đều mê mang. Lão phu... Muốn đi theo hắn...” Ta là ai... Ta là ai...

Hư ảnh lướt qua người lão nhân, hắn cũng không phát hiện, không biết khi nào, lão nhân đã sóng vai đồng bộ cùng hắn đi về trong bóng tối kia, không nói một lời! Xoạt! Đột nhiên, ngay lúc này, trong không gian mông lung, một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên, một đoàn kim sắc quả cầu, đang phát sáng rực rỡ ở trên bầu trời. Quang huy long lanh chiếu xuống mặt mũi mông lung của hư ảnh, nhất thời rọi tới một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, chính là Trác Phàm. Mà cũng vào giờ phút này, phảng phất làm ra hô ứng, một tiếng vang nhỏ hô lên, trán của hư ảnh kia đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lá, tiếp theo ngọn lửa nháy mắt tràn ngập toàn thân, đem hư ảnh hóa thành một hỏa nhận màu xanh lá. “Ta là ai... Ta là ai...”

Trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, trong mắt hư ảnh tản ra vẻ mông lung, nhưng khi Thanh Viếm kia

lan tràn đến trong mắt hắn, lại làm cho hắn trong mắt trừng một cái, tựa hồ tỉnh táo lại, hét lớn

một tiếng: “Ta...... Ta là Trác Phàm, Ma Hoàng Trác Phàm!” Giống như lời tuyên thệ của vương giả, thanh âm rống to kia vang vọng khắp nơi, mà vẻ mông lung

bốn phía cũng biến mất. Địa phương vấn trước sau đen kịt, chỉ một thoáng liền bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa. Mà mảnh không gian này, bỗng dung sáng ngời, bừng bừng sinh co! Thân thể Trác Phàm chậm rãi hiện lên, dần dần lướt tới ngọn lửa màu vàng kia, nhưng còn chưa đợi hắn dung nhập vào trong ngọn lửa, lại chợt nhớ tới thứ gì, đột nhiên quay người nhìn qua, đã thấy bóng người lão nhân kia ngay dưới ánh sáng chiếu rọi, dần dần biến mất! “Ngươi... Là ai?” Trác Phàm rống to một tiếng nói.

Cũng không có tra lời, lão nhân kia đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Nhưng ngay tại thời khắc Trác phàm muốn hoàn toàn dung hợp ngọn lửa màu vàng óng này, tiếng nói cười khẽ của lão nhân bỗng ghé vào tai hắn vang lên: “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp mặt, thời khắc sinh tử, hoặc là sau khi người ta đại đạo công thành, ha ha ha...” Oanh! Một tiếng nổ tung kịch liệt vang lên, hóa quang bắn khắp nơi, Trác Phàm như cá chép lộn mình, nhất thời từ bên trong ngọn lửa vàng óng nhảy dựng lên, hai mắt kim mang chợt lóe, ào ạt Kim Viêm không ngừng thiêu đốt, toàn thân cao thấp, lớp vảy màu vàng lúc ẩn lúc hiện, phát ra luồng khí nóng rực, như muốn đem tất cả bốn phía hòa tan! “Rốt cục sống sót a, tiểu tử!”

Đúng vào lúc này, Trác Phàm còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì xảy ra, một tiếng hét lớn đã truyền vào tai hắn. Sợ hãi cả kinh, Trác Phàm quay đầu nhìn qua, lại gặp một đầu cự long to như ngọn núi, đang nhìn chằm chằm hắn, trong mắt còn tản ra ánh sáng ty dị. Ngọn lửa màu vàng óng ánh cháy hừng hực toàn thân, ngay cả không khí đều muốn vặn vẹo, nung đỏ cả phiến khu vực này. Tròng mắt co rụt lại, Trác Phàm sợ hãi kêu lên: “Thượng Cổ năm đại Thánh Thú, Phần Thiên Long Tổ? Nơi này là..... Phần Viêm Cốc?” “Hắc hắc hắc... Không sai, nơi này là địa bàn của lão phu, hoan nghênh người đến đây làm khách!” Nhếch miệng cười một tiếng, trong miệng Long Tổ phun ra một ngụm nhiệt khí, thiếu nướng đến

mức Trác Phàm phải lui về sau. Trong lòng hoảng hốt, trong mắt Trác Phàm hiện lên vẻ nghi hoặc, sao hắn lại đi tới nơi này? Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Diệp Lần đứng một bên thản nhiên nói: “Là ta mang ngươi đến, lúc đó người bị người của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông vây công, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, thần hồn nhục thể đều sắp bị hủy diệt, chỉ có sự phụ ta mới có thể cứu được người, cho nên ta đem người mang tới đấy!” “Diệp Lân, là ngươi?” Lông mày lắc một cái, Trác Phàm ngửa đầu yên tĩnh suy nghĩ, chợt hét lớn

một tiếng: “Đúng rồi, Khuynh Thành các nàng thế nào rồi?” Nheo mắt, Diệp lân giống như có chút kỳ quái hỏi: “Từ lúc nào người bắt đầu để ý tới người khác?” “Ngươi đừng quản nhiều như vậy, các nàng sao rồi?” “Các nàng cũng không có việc gì, lúc đó ta đi tới, chỉ có một người người ứng chiến, ngăn lại mấy

trăm người của Thiên Địa Chính nghĩa Tông. Sau ta cũng xử lí bọn họ thay người, cũng sẽ không có truy binh” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Thở dài nhẹ nhõm, Trác Phàm yên tâm gật đầu. Thật ra lúc đó hắn

ngăn lại đối phương ba ngày ba đêm, phần lớn thời gian đã mất đi ý thức, cũng có thể nói là đã chết. Chỉ dựa vào một hơi, vẫn y nguyên mà kiên trì. Đến cùng cản được bao lâu, hắn cũng không biết, càng không biết vận mệnh của bọn người Sở Khuynh Thành. Phần Thiên Long Tổ nhìn thấy vậy, mắt rồng trừng một cái, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử, người ngươi vừa nói kia, đến cùng là có quan hệ thế nào với ngươi?” “Ách, khởi bẩm Long Tổ, người kia là phu nhân tại hạ!” Nhanh chóng khom người cúi đầu, Trác Phàm thành thật khai báo, đối mặt với bực cường giả như vậy, hắn thế nhưng rất thức thời. Thế nhưng khi nghe lời trả lời của hắn, Long Tổ lại hừ nhẹ một tiếng, từ trong hai ống lỗ mũi phun ra nhiệt khí, lạnh lùng nói: “Vậy lão phu khuyên người, nhanh tranh thủ thời gian cùng người này đoạn tuyệt quan hệ đi, chẳng lẽ thân ngươi hãm vào tình cảnh nào, ngươi còn không biết sao? Nếu ngươi thật suy nghĩ vì phu nhân của ngươi, vậy thì hãy triệt để rời khỏi nàng đi!” Không khỏi sững sờ, vẻ mặt Trác Phàm kỳ quái nhìn hắn...

Bình Luận (0)
Comment