Nhẹ nhàng liếc nhìn Trác Phàm đang ngốc lăng một cái, Long Tổ không còn để ý đến hắn, mà là quay đầu nhìn về phía Diệp Lân, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, lão phu có chút lời muốn nói riêng với tiểu tử này!” Nói rồi, Long Tổ vung ra cự trảo, vạch một cái trên bầu trời! Cùng với cỗ khí tức cực nóng, trên hư không nhất thời bị đốt ra một lỗ trống, chiếu rọi xuống cảnh đẹp tú lệ của sông núi. Thật sâu liếc nhìn Trác Phàm còn đang mê mang một cái, Diệp Lân hướng Long Tổ khom người bái, liền chậm rãi lui ra ngoài. Cái lỗ trống kia cũng lại chậm rãi hợp vào nhau, nơi này đã hoàn toàn bị bịt kín. “Này...... Đến tột cùng lại xảy ra chuyện gì, ngươi vừa rồi nói rốt cuộc có ý gì?” Mí mắt hơi hơi run run, trong lòng Trác Phàm có chút bất an, run run nói, hoàn toàn đã không có khí thế như ngày thường. Có lẽ một câu vừa rồi của Long Tổ, đã đụng chạm tới nỗi sợ hãi nhất tận đáy lòng hắn! Gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt cứng đờ của hắn, trong lòng Long Tổ thầm hố, không khỏi trừng tròng mắt, hét lớn một tiếng: “Trước khi lão phu trả lời vấn đề của ngươi, ngươi cũng chia thành
thật trả lời một vấn đề của lão phu. Người đến tột cùng là người nào, vì sao tuổi còn trẻ như vậy lại đạt được nhiều truyền thừa của những nhân vật lớn như thế?” Trong lòng rùng mình, Trác Phàm hơi trầm ngâm một chút, lại không có mở miệng. Đây là bí mật lớn nhất của hắn, hắn sẽ không dễ dàng bày ra, cho nên có chút do dự! “Mau nói, bằng không đến lúc đó người hối hận cũng không kinh, cũng đừng oán lão phu không có
nói cho ngươi!” Một tiếng rít gào, xông thẳng tâm mạch, Long Tổ phảng phất đã bắt được nhược điểm nhược điểm của hắn, lạnh giọng cảnh cáo! Không cầm được bất đắc dĩ thở dài, đáy lòng Trác Phàm cười khổ một tiếng, lần đàm phán này thật là hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Nhưng mà cũng không quan hệ, dù sao ở chỗ Kình Thiên Côn Bằng, hắn giao phó xong rồi, ở trước mặt Long Tổ, lại nói thêm một một ít, cũng không có gì quan trọng.
Hắn hiện tại chỉ muốn biết, vì sao Long Tổ kêu hắn rời xa mọi người, bao gồm cả Khuynh Thành... Thế là, hắn lại lần nữa đem kinh kịch hai đời của mình nói ra, bao gồm luôn việc Côn Bằng xin nhờ hắn, tìm những Thánh Thú khác! Nghe xong ngọn nguồn, Long Tổ khống cấm hơi ngẩn người, thật sâu mà nhìn về phía Trác Phàm, cảm thán ra tiếng: “Tiểu tử, ngươi cũng thật là một kỳ nhân, lại có cảnh ngộ không thể tưởng tượng được như thế? Ngươi phải biết, truyền thừa của những cao thủ đó, bất luận cái nào, đều là chuyện tốt mà tu giả nằm mơ cũng mơ không được, ngươi lại đều chiếm đủ... Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng, đặc biệt là kia bàng môn tả đạo kia của lão gia hỏa Cửu U, cư nhiên có thể dựa vào tàn niệm mà chuyển sinh, liền lão phu đều không cấm khỏi muốn viết một chữ phục thật to a!”
Bật cười một tiếng, Trác Phàm cũng nhàn nhạt gật đầu, trong lòng đối với thần thông của Cửu U Ma Đế tán thưởng không thôi. “Có điều...” Nhưng mà, đúng lúc này, Long Tổ lại là đột nhiên chuyển qua chuyện khác, khóe miệng xẹt qua một tươi cười tà dị nói: “Tiểu tử, tuy người may mắn, đáng tiếc chung quy vẫn là thời vận không tốt, gặp được lão già Côn Bằng này, lên đường của hắn, đi lên thuyền giặc của chúng ra. Này đã quyết định cả đời này của ngươi, đều phải hoảng sợ qua ngày, tùy thời có nguy hiểm ngập đầu!” Thân mình chấn động, Trác Phàm đại kinh thất sắc: “Này...... Lời này từ đầu mà nói?” “Thì từ...... Thượng cổ thời kỳ đi, ai!” Phun ra một ngụm song lửa nóng rực, thân hình Long Tổ hơi hơi run, nhìn lên trời cao, lại có chút cô đơn nói: “Nhớ năm đó hỗn độn sơ khai, thiên địa mới thành lập, chúng ta từ trong hỗn độn mà sinh ra, đạt được năm đại lực lượng nguyên thủy. Khiếu Ngạo đại lục, không người có thể đụng, vạn thú chi vương, thiên hạ bái phục. Lúc ấy trong mắt năm đại Thánh Thú chúng ta chỉ có lẫn nhau, tranh giành ai mới là đệ nhất chúa tể chân chính của thiên địa, mà chém giết không ngừng. Đến nỗi loài người nhỏ yếu kia, chẳng qua cũng chỉ là lương thực của chúng ta, trước nay đều không để vào mắt”. “Cứ như vậy, mấy ngàn vạn năm trôi qua, năm đại Thánh Thú chúng ta giao chiến không dưới trăm vạn lần, lại đều chẳng phân thắng bại, như cũ vẫn không có tranh ra ai mới là chúa tể chân chính của thiên hạ, vương của loài thú. Mà Côn Bằng lão gia hỏa kia, có lẽ bởi vì lực lượng của hắn là Hỗn Độn Thanh Liêm, âm dương điều hoà, nên tính tình cũng khéo đưa đẩy nhiều, thậm chí còn là một con cáo già xảo quyệt. Cho nên quan hệ cùng tứ thú chúng ta cũng thực hòa hợp, thường xuyên
giải quyết những mâu thuẫn không đáng có, nhưng hắn còn không đủ để đứng đầu trong năm đại Thánh Thú chúng ta. Rốt cuộc luận thực lực, hừ hừ, chúng ta cũng không ai phục ai!” Trác Phàm hiểu rõ gật đầu, tính tình của Thánh Thú cùng dã thú không có gì khác biệt, nếu ngươi không hoàn toàn đánh bại nó, căn bản không có khả năng thuần phục được nó. Chỉ dựa vào lời nói, giảng đạo lý, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì. “Thế nhưng là...” Ngay sau đó, mày Long Tổ run lên, tiếp tục nói: “Có một ngày, lúc chúng ta chưa phát hiện, ngay tại những ngày tháng nhàn nhã cuả chúng ta. Vốn dĩ chúng ta chưa bao giờ chính thức liếc mắt nhân loại, lại đột nhiên toát ra mười vị cường giả. Mười người này thông hiểu Thiên Đạo, sáng tạo công pháp võ kỹ, lại đạt được lực lượng có thể cùng Thánh Thú linh thú chống chọi. Thậm chí lực lượng của ba người mạnh nhất trong đó, đã có thể hoàn toàn áp chế chúng ta. Sau mười người này
được xưng là Thượng Cổ Thập Đế, mà lực lượng của bọn họ được tôn xưng là Chư Thiên Thập Đạo, phá thiên địa, đoạt nhật nguyệt tạo hóa!” “Nhân loại dưới sự đốc thúc của bọn họ, cũng bắt đầui hiểu được Thiên Đạo, tu luyện công pháp võ kỹ, dần dần cường thịnh. Vô số cường giả ra đời, địa vị bá chủ đại lục của linh thú gã xuống, dần dần bị đuổi đến bên trong núi rừng. Đến tận đây, chúng ta mới tỉnh ngộ, nguyên lai Thiên Đạo công bằng. Tuy rằng chúng ta trời sinh cường hãn, nhưng linh tính không đủ, bất luận Thanh Thú hay là linh thú, đều không có cảm ngộ chi tấm, khó đăng đỉnh. Nhân loại tuy rằng nhỏ yếu, nhưng linh tính rất cao, có thăng thiên chi cơ, đặc biệt là mười người kia, đã đạt tới mạnh nhất trên đời
này!”