Cho nên bây giờ hắn đang hành tẩu ở loại thâm sơn cùng cốc này, thật có thể ưỡn ngực cao đầu mà đi, chỉ là chính hắn điệu thấp, không muốn náo ra động tĩnh quá lớn, mới không kiêu ngạo. "Ta đến từ Thiên Vũ, không có vấn đề chứ!"
Hắn không nói lời này còn tốt, vừa ra lời ấy, tiểu nhị kia liền hét to: "Cái gì, người đến từ Thiên Vũ?" Kinh dị nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ phẫn hận. Bọn người xung quanh nghe vậy cũng giật mình, cùng quay đầu nhìn về phía nơi này, sắc mặt chợt trở nên bất thiện. "Thế nào, các ngươi có ý kiến gì với Thiên Vũ sao?" Trác thản nhiên nói.
Tiểu nhị cắn môi, mặt mũi đầy oán giận: "Nào chỉ là có ý kiến, quả thực là thâm cừu đại hận. Tám năm trước, Thiên Vũ cướp đi chỗ đất đai giàu có nhất từ chúng ta, buộc chúng ta phải ly biệt quế hương, nghèo khó năm, rất nhiều tướng sĩ Khuyển Nhung chúng ta còn phải bỏ mình trên chiến trường, thù này hận này, làm sao có thể quên?" Trác Phàm vẫn thản nhiên nói: "Chiến tranh phải có người chết, không phải ngươi giết ta, chính là ta giết người, rất bình thường a. Huống hồ, lúc trước còn là các ngươi xâm phạm Thiên Vũ trước đó, chiến trường cũng là cảnh nội Thiên Vũ, các ngươi mới là kẻ xâm lược trước, chỉ là sau cùng không xâm lược thành, lại bị phản chiến mà thôi!" "Các ngươi xuất thủ đánh người trước, sau cùng đánh không lại, bị đánh, chẳng lẽ còn trách người khác sao?" Tiểu nhị kia cắn răng mắng to: "Hừ, người biết cái gì, không phải đều là quỷ kế của Thiên Vũ các ngươi sao? Lúc trước nói là chúng ta giúp các người xuất binh bình loạn, kết quả về sau lại còn nói chúng ta xâm lược, còn cưỡng ép cướp đi đất đai của chúng ta. Đám người Thiên Vũ các ngươi gian trá giảo hoạt, vừa ăn cướp vừa la làng!". Mọi người xung quanh liên tục gật đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Trác Phàm, hai mắt đã đỏ bừng! "Ừm, cũng có lý!" Trác Phàm lại gật đầu, tán đồng nói: "Không sai, ban đầu là hoàng đế Thiên Vũ mời Khuyển Nhung các ngươi xuất binh, không ngờ chuyện này đến cả tiểu nhị người đều biết, xem ra đây là hoàng đế Khuyển Nhung vì bảo vệ Đế vị nên đã tuyên truyền cả nước, nhưng sự thật cũng xác thực như thế, ta không phủ nhận, có điều, đây là quyết ý của cao tầng, không phải được tất cả mọi người Thiên Vũ tán đồng. Bây giờ vị hoàng đế kia đã bại, hứa hẹn mà hắn cho các ngươi
tự nhiên không thể thực hiện, mà ngược lại, phe thế lực mà trước kia các ngươi cùng đối phó đã lên được hoàng vị, bấy giờ tìm các ngươi tính SỔ cắt đất, rất hợp tình lý, bọn họ cũng không đạt thành thỏa thuận gì với các ngươi, đối với địch nhân, có gì phải khách khí sao?" Tiểu nhị kia trợn mắt, nhưng không biết nên nói gì thêm, chỉ có thể thẳng thắn vung tay mắng to: "Ta không biết, chúng ta chỉ biết là, đám người Thiên Vũ các ngươi tỉnh kế chúng ta!" Trác Phàm khẽ cười nói: "Không không không, Thiên Vũ có rất nhiều thể lực, ngươi là một phương thế lực, thì tất nhiên phải là địch của một phương thế lực khác. Sau cùng bại, đó chỉ có thể nói các người chọn sai vị trí, chứ không thể nói người Thiên Vũ bỉ ổi!". "Các ngươi muốn trách, nên trách hoàng đế của các người quyết định sai lầm, không thấy rõ đại cục nước khác đã tự tiện nhúng tay, mới tạo thành mầm tai vạ hôm nay! Còn nữa, binh lực của các ngươi cũng quá yếu, thì không nên tùy tiện xuất binh gây chuyện, an an ổn ổn bảo vệ quốc gia không rất tốt sao!" "Im ngay!" Tiểu nhị kia hét lớn một tiếng, tức giận đến toàn thân phát run: "Hoàng đế của chúng ta là hoàng đế tốt nhất thiên hạ, sau khi chúng ta mất đi gia viên, ngài ấy an trí chúng ta đến đô thành, nguyên soái của húng ta là nguyên soái tài giỏi nhất cả thiên hạ này, thương cảm cấp dưới, chưa từng bại trận..." Trác Phàm xùy cười: "Hoàng đế tốt nhất thiên hạ? Ha ha ha... tự mình làm mất đất đai, rồi cứu dân, được gọi là tốt nhất thiên hạ? Đó là chức trách của hắn. Nếu như chút chuyện này mà hắn cũng làm không được, căn bản là không xứng làm Hoàng Đế!" "Còn nguyên soái tài giỏi nhất Thiên hạ? Ai, lão gia hỏa Thác Bạt Thiết Son kia quả thật không tệ, chỉ đáng tiếc, chưa từng bại thì không đúng rồi. Chí ít, tại Thiên Vũ, hắn bị bại cho rối tinh rối mù,
nếu không, sao các ngươi có thể được đến đế đô này?". "Ngươi. .. Ngươi. ." Nghe cái lưỡi độc ác của Trác Phàm châm chọc một trận, tiểu nhị kia cùng toàn bộ người ở tửu lâu tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng đầu lưỡi thắt nút, méo cãi lại được, cuối cùng tiểu nhị giận dữ gầm lên: "Ngươi dám làm nhục hoàng đế cùng nguyên soái chúng ta, người Thiên Vũ, hôm nay ngươi đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này, chúng ta phải làm thịt ngươi!" Vừa dứt lời, toàn bội mọi người cùng nhau đứng dậy, khí thế đại phóng, sát khí mãnh liệt bức tới Trác Phàm. Trác Phàm hoàn toàn không có để ý, bất đắc dĩ nói: "Một đám Đoán Cốt cảnh, chỉ có mấy Thiên Huyền cảnh mà thôi. Lão tử Thần Chiếu bát trọng chẳng lẽ còn phải sợ mấy người các ngươi?" Ách... cái gì, Thần Chiếu bát trọng? Khí tức mọi người lập tức trở nên trì trệ, hoàn toàn trợn tròn mắt, hối hận đến xanh ruột! Xúc động quá rồi, chúng ta thực sự quá xúc động rồi ..