Tĩnh, chết tĩnh! Tất cả mọi người, người nhìn ta, ta nhìn người, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía Trác Phàm, vẻ mặt trở nên cứng ngắc, thở mạnh cũng không dám. Tiểu nhị kia càng mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn đứng rất gần Trác Phàm, bị dọa đến toàn thân run rẩy, mắt thấy như sắp muốn khóc lên. Làm sao hắn lại không có nhìn kỹ thực lực đối phương trước vậy? Bây giờ hắn mới cẩn thận dò xét qua, quả nhiên, gà mờ Đoán Cốt cảnh như hắn, cái gì cũng nhìn không ra, nói rõ thực lực người ta thẩm bất khả trắc, hai mắt của mình có cũng như không. Những người còn lại cũng thầm đánh giá Trác Phàm, lại giống hệt tiểu nhị kia, sau đều bất đắc dĩ cúi đầu, ai thán không thôi. Quả nhiên cái gì cũng nhìn không ra, người này thật đúng là cao thủ, không phải người mà bọn họ có thể đối phó được! Thật lâu, tất cả mọi người cứng đờ đứng không có nhúc nhích như thế, toàn thân còn khẩn trương phát run. Trác Phàm cười nhạo nói: "Làm sao, sao còn chưa động thủ, không phải muốn giết ta sao?" "Không không không không không... Tất cả mọi người lắc đầu nguây nguậy, buồn bực nghẹn ngào.
Trác Phàm lắc đầu nói: "Ta luôn thấy kì quái, lúc trước tại sao Hoàng đế Khuyển Nhung lại lỗ mãng như vậy, dám đến tham gia Thiên Vũ chúng ta nội đấu, hôm nay lão tử mới hiểu, nguyên lai Người Khuyển Nhung đều rất thẳng thắn, chưa biết cái gì đã không nhịn được muốn động thủ, nói dễ nghe thì gọi là võ dũng, dân phong bưu hãn, nói khó nghe chút thì là ngu ngốc a. Các ngươi với cái tên hoàng đế kia của các ngươi, trước khi động thủ, có thể động não cho kỹ được không? Ai, xem ra các ngươi cắt ra vài trăm dặm đất không oan, ha ha ha..." Nghe Trác Phàm chế giễu, Imọi người lại càng biệt khuất, khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc trước Trác Phàm vẫn chỉ là giải thích với bọn họ, nhưng bây giờ đã là trắng trợn trào phúng hoàng đế của bọn họ, chẳng những trào phúng hoàng đế, còn trào phúng cả chủng tộc bọn họ! Điều này làm một đám người Khuyển Nhung giận không chỗ phát tiết, hận không thể xông lên đấm vỡ mồm tiểu tử này. Đáng tiếc, lúc trước bọn họ còn có lá gan này, nhưng bây giờ biết thực lực của Trác Phàm, lại chỉ có thể có giận mà không dám nói. Từng người cắn răng nghiến lợi cúi thấp đầu, song quyền nắm chặt lại, cố nhẫn nại chờ hắn bỏ qua. Trác Phàm nhạt cười một tiếng, không còn trêu đùa bọn họ nữa, dù sao mục đích chủ yếu của hắn cũng không phải tranh cãi với đám phàm phu tục tử. "Ta nói nè. ..nếu các ngươi không muốn động thủ, ta sẽ. ." Trác Phàm còn chưa dứt lời, tiểu nhị kia giật mình hét lo lên: "Ngài muốn động thủ?" Hắn bị dọa đến trắng xám mặt mày. Thần Chiếu cao thủ đối phó bọn họ, chỉ cần một ý niệm trong đầu, nguyên thần trùng kích có thể khiến bọn họ chết cả đám ngay tại chỗ, bọn họ chẳng có sức hoàn thủ, đây quả thực là đại đồ sát a.
Mọi người nghe vậy cũng kinh hoàng, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin Trác Phàm tha thứ không ngừng. Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt, hắn hét lớn một tiếng, một đạo, chấn cho tất cả mọi người ngừng Ồn ào, mới lạnh lùng nói: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Con mẹ nó ai muốn động thủ với các ngươi, các ngươi cũng xứng? Hừ, ta nói là, nếu các ngươi không động thủ, thì đến lượt ta hỏi các ngươi mấy vấn đề, các ngươi thành thật trả lời xong thì lập tức xéo đi cho ta!" Ách... Thì ra là thế, chỉ là hỏi vấn đề a, con mẹ nó vừa ai nói hắn muốn động thủ? Kết quả là, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên hung dữ chiếu về phía tên tiểu nhị. Tiểu nhị kia ủy khuất co rụt đầu lại, không dám nhìn mọi người, thầm nhủ. Có thể trách ta sao? Ta làm sao biết người này không theo lẽ thường như thế? không phải nhân vật phản diện đều nói, các ngươi không động thủ, thì đến lượt lão tử động thủ à, ai biết được hắn chỉ là hỏi vấn đề? Trác Phàm khoan thai nói: "Tiểu nhi, ta hỏi người trước, người nói chiến sự căng thẳng, không biết lại đánh lên với ai vậy?" "A, ngươi không biết sao?" Tiểu nhị kia sững sờ, kỳ quái nói.
Bất đắc dĩ trợn mắt, Trác Phàm mắng to: "Lão tử biết còn phải hỏi người à?" "Đúng vậy, vị tiền bối này đang hỏi người đó, người thành thật trả lời là được, nhiều lời cái gì?" "Mau nói nhanh, đừng để tiền bối sốt ruột chờ!" "Thằng lợn này, có thời gian nói nhảm không bằng người trả lời nhanh lên!"
Tiểu nhị kia còn chưa đáp lời, đám người khác đã như đổ ập xuống mắng, làm cho tiểu nhị này lại một trận phiền muộn.
Bà mẹ nó, đám người này thật đúng là có đầu tường, gió chiều nào theo chiều đấy, vừa mới còn cùng lão tử cùng làm thanh niên yêu nước, giờ đã thành chó săn Thiên Vũ, cái quái gì! Không thể trêu vào cao thủ Thần Chiếu, thì chơi hội đồng bắt nạt ta! Mọi người lại được phen ồn ào, Trác Phàm nhướng mày, hung hăng trưng bọn họ, những người kia
mới thông minh im miệng lại. Tiểu nhị kia khom người cúi đầu nói: "Bây giờ chúng ta đang giao chiến với Thiên Vũ, ngài là từ Thiên Vũ đến, cho nên ta coi là ngài đã biết.