Chậm rãi hạ quyền xuống, Trác Phàm cứ như làm một chuyện rất đỗi bình thường, hắn bình thản quay người, VỖ VỖ vai lục vương gia nói: "Tranh thủ thời gian mang ta đến chỗ thái tử phủ đi, hi vọng chỗ đó có thứ ta muốn tìm!" Lục vương gia giật mình, rất nhanh kịp phản ứng, hét lớn một tiếng: "Được!" Rồi cao hứng bừng bừng đi phía trước dẫn đường, bọn người Kim Bất Hoán cứng ngắc quay đầu nhìn hai người, đã cả kinh nói không ra lời. Con mẹ nó, nguyên lai người này đúng như lục vương gia nói, thực lực thâm bất khả trắc. Lần này lục vương gia vậy mà không có khuếch đại, thực lực người này thật mạnh hơn mặt ngoài quá nhiều, Hóa Hư cao thủ đều có thể một quyền xử lý. Lại chợt nghĩ tới lúc trước ở tửu lầu, bốn người không ngăn được mà run rẩy lên. May mà lúc trước
mình không giao thủ với người này, nếu không, thật sự chỉ có phần bị miểu sát a! Nhưng đúng vào lúc này, từ xa lại phát ra tiếng ầm ầm, cả vùng đất rung động, một bé huyễn mãng xà dài chừng mười trượng từ dưới đất chui lên, phẫn nộ kêu gào: "Tiểu tử thúi, lần này ngươi lại hủy thân thể của lão phu, lão phu nhất định phải ăn tươi nuốt sống ngươi!" "Không tốt, là thần hồn của Xà trưởng lão!" Kim Bất Hoán kinh hãi hét to: "Thần Chiếu cảnh cho dù thần thể có mạnh đến mấy, nhưng thần hồn không làm gì được Hóa Hư cảnh a. Hỏng bét, chúng ta xong đời rồi!"
Xà trưởng lão nghe vậy cũng đắc chí cười to: "Không sai, tiểu tử thúi, ngươi hai lần hủy thân thể ta, đều là đánh lén, một tên Thần Chiếu cảnh như người, có thể làm gì thần hồn ta. ." Hắn chưa nói hết lời, đã nghe được sưu một tiếng, một long trào đỏ thẫm to lớn đột nhiên bay ra từ thể nội Trác Phàm, cực nhanh chộp lấu Con cự mãng vào trong tay, hắn như bị chế trụ vào vị trí hiểm yếu, rốt cuộc nói không ra lời, mà lại ánh mắt tam giác ấm hiểm giờ khắc này lại đầy vẻ hoảng sợ cùng khó tin. Đấy. .. Đây là. .. Thần hồn? Làm sao có thể... Hắn chỉ là Thần Chiếu cảnh a. .. Trác Phàm cười lạnh: "Hừ, thần hồn người đã chạy rồi, làm gì lại phải quay lại tìm cái chết chứ. Ha ha ha... ngươi đúng là tên hề, nghệ sĩ ưu tú =))!" Trong mắt Trác Phàm bất chợt lóe tinh quang rồi liền biến mất, long trào đỏ thẫm hung hăng nắm chặt lại, rạch một tiếng, con cự mãng kêu gào thê lương, hoàn toàn bị tan thành phần vụn, hóa thành linh khí cuồn cuộn, tan vào trong trời đất.
Long trào to lớn chậm rãi thu hồi, lần nữa trở lại thể nội Trác Phàm, Trác Phàm bình thản tiếp tục cùng lúc vương gia đi về phía trước, mấy người Kim Bất Hoán lại được phen trợn tròn mắt. Si ngốc nhìn bóng lưng khoan thai tự nhiên kia, trong đầu tất cả mọi người chỉ có một vấn đề, Thần Chiếu cảnh làm sao lại ngưng tụ ra thần hồn? Ai, thật là quái vật a. .. Tại một nơi khác, trong một tòa tiểu đình ưu nhã độc đáo giữa hồ, có một nam một nữ đang ngồi. Nam tử khuôn mặt tuấn lãng, cẩm y Hoa quan, toàn thân đầy rẫy đồ trang sức linh lang, ung dung hoa quý. Chỉ là vẻ tà dị, lỗ mãng lại hiện rõ trên thân hắn, nhất là khi hắn nhìn về phía nữ tử đối
diện, ánh mắt đầy dâm tà. Nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt sáng ngời như nguyệt mà thanh tịnh, chính là mỹ nhân khó được, chỉ là giữa lông mày lại ngưng tụ mây đen, một mực không tan, chính là hòn ngọc quý trên tay binh mã đại nguyên soái Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn, bé Thác Bạt Liên Nhi.
Chung quanh bọn họ, là những nữ tử đáng yêu vừa múa vừa hát! Trong tại có tiếng thổi kéo đàn hát, trong mắt ánh lên những dáng múa mỹ kiều tính lệ, oanh ca yến hót, Liên Nhi khẽ cắn môi son, cảm thấy hết sức khẩn trương. Đối diện tên nam tử kia mang theo nụ cười xấu xa, thỉnh thoảng cái tay hư đốn còn lướt qua eo nàng, hoặc là mở nhẹ miệng, tự lột vỏ linh quả đưa vào miệng.
Mỗi lúc như này, nam tử kia lại sẽ phát ra một tiếng cười như điên, dâm đãng không chịu nổi. Liên Nhi nhìn mà chán ghét, nhưng lại có dám lộ ra vẻ bất đắc dĩ! Sau khi trầm ngâm rất lâu, Liên Nhi hạ dũng khí, cuối cùng mở miệng nói: "Thái tử điện hạ, không biết phải thế nào ngài mới bằng lòng thả gia huynh?" "Thả hắn?" Nam tử nhíu mày nói, rồi khẽ cười một tiếng, trêu đùa: "Trước mắt bao người, dám
đánh bản Thái Tử một quyền, há có thể dễ dàng thả như thế?" Liên Nhi nắm chặt hai tay, khẽ cắn môi son, thì thào nói nhỏ: "Gia huynh tùy ý xuất thủ đánh điện hạ, là gia huynh đã không đúng, nhưng đó chỉ là do huynh ấy muội sốt bảo vệ ta, tất cả mọi thứ đều là do Liên Nhi. Xin điện hạ nể tình Thác Bạt gia tộc chúng ta vì Khuyển Nhung mà các cung tận tụy, chinh chiến cả đời, buông tha gia huynh lần này đi. Liên Nhi vĩnh viễn không quên ân đại đức!"
"Hả, vĩnh viễn không quên?" Thái tử nhếch miệng lên, dò xét bóng người thướt tha của Liên Nhi
một phen, dầm đã nhào tới: "Không cần vĩnh viễn, chỉ cần đời này kiếp này người hầu hạ Bản điện chủ cho tốt là được, hắc hắc hắc.