." "Không muốn, điện hạ!" Thấy Thái Tử như con sói đói đánh tới, dâm quang đầy mắt, Liên Nhi giật
mình, vội vàng lui ra sau, mới lại nơm nớp lo sợ cúi người, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, xin điện hạ tự trọng!" Thái Tử chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thác Bạt Liên Nhi, ngươi đừng có cho thể diện mà không cần, Bản điện chủ có thể coi trọng người, đó là phúc phận của ngươi. Thác Bạt gia các ngươi trước kia có lẽ là trụ cột vững vàng của đế quốc, nhưng từ trận chiến bại tám năm trước, đế quốc tổn thất nặng nề, các ngươi đã là tội nhân của đế quốc. Phụ hoàng ta không giáng Thác Bạt Thiết Sơn thành thứ dân, mà chỉ là miễn chức vụ nguyên soái, xuống làm đại tướng thủ thành, đã là cảm niệm đại công của hắn khi xưa. Mà lại trong này còn nhờ có bản Thái Tử cầu tình thay các ngươi, nếu không, các ngươi sớm đã phải bị khám nhà diệt tộc!" Liên Nhi cắn chặt môi, không nói gì, chỉ uất ức cúi đầu! Thái tử cười lạnh, tiếp tục mắng: "Còn các ngươi thì sao? Hừ hừ hừ. Thứ vong ân phụ nghĩa, lão tử tự mình đến cửa đề thân, lão gia hỏa kia cũng dám cự tuyệt! Sau đó hắn lại đột nhiên đến thăm ta, ta coi là lão già này rốt cục khai khiếu, nhưng ai ngờ sau đó mới hiểu được, hắn chỉ muốn lánh nạn. Xà trưởng lão từ lâu đã nhìn trúng người, cho nên lão gia hỏa kia mới muốn mượn tên tuổi Bản điện chủ, chấn trụ Xà trưởng lão, để hắn đừng làm loạn. Dù sao ngươi là Thái tử phi tương lai, lão gia hỏa kia là tội nhân tông môn, cho dù là cao thủ Hóa Hư cảnh, lại sao dám làm ẩu với gia quyến hoàng thất?"
Thân thể Liên Nhi khẽ run, một mực cúi đầu, không ra một lời, như ngầm thừa nhận. Thái tử chậm rãi đi đến trước mặt nàng, sắc mặt càng trở nên âm trầm: "Các ngươi lấy Bản điện chủ làm bia đỡ đạn, điểm này, Bản điện chủ cũng nhận, chỉ cần người trở thành người của bản điện chủ, lão gia hỏa kia xác thực không có tư cách động tới người, nhưng là các ngươi đã quá phận, đã làm kỹ nữ, lại còn muốn lập đền thờ. Một bên nói ngươi đã là phi tử của Bản điện chủ, một bên lại chậm chạp không làm hôn sự, kéo dài bảy tám năm rồi, các ngươi coi Bản điện chủ là oan đại đầu à, dễ dàng bị các ngươi trêu đùa như thế hả?" "Thật xin lỗi, thái tử điện hạ!" Liên Nhi lại lui về phía sau hai bước, trong mắt đã ứa ra nước. Lạnh lùng nhìn dung nhan xinh đẹp kia, thái tử chậm rãi xoa xoa gương mặt quang nộn trắng noãn của nàng, nhìn nàng không ngừng run rẩy, trong mắt trần trụi lộ ra dục vọng, hét lớn: "Bản điện chủ không cần người xin lỗi, Bản điện chủ chỉ muốn ngươi!" Nói, rồi thái tử lại bỗng nhiên nhào tới, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, ý đồ mạnh mẽ chiếm đoạt. "Không, thái tử điện hạ!" Liên Nhi giãy dụa một trận, khàn giọng rống to, cuối cùng bất đắc dĩ, toàn thân phải tự lên nguyền lực, đẩy mạnh ra trước. Đùng một tiếng, Thái Tử bị đẩy ra, còn đụng gãy bốn thạch trụ, làm cho hắn đau đến hắn nhe răng trợn mắt, kêu gào một trận. Thái Tử cẩm y ngọc phục, ngày thường ăn không ít linh đan diệu dược, tu vi được cưỡng ép tăng lên, nhưng dù gì là Thiên Huyền đỉnh phong, hôm nay lại bị cô nương Thiên Huyền bát trọng đẩy ngã xuống đất, chỉ vì ngày thường hắn hoang dâm vô độ, cả người bị hút khô, thực lực đã sớm không bằng một phần mười tu vi.
Hắn dường như hoàn toàn ngược lại Trác Phàm, thực lực Trác Phàm vượt xa tu vi mặt ngoài, còn thực lực hắn lại thấp hơn hẳn tu vi, còn không bằng công tử bột!
Hắn giãy dụa cái thân thể đau nhức, mãi mới cố gắng đứng lên được, giận dữ tới mức run rẩy quát: "Ngươi... Ngươi. ." "Thái tử điện hạ, ta... Ta không cố ý. ." Liên Nhi lo lắng không thôi, nàng như sắp khóc ra. Thái tử thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đường đường là Thái tử phi của ta, tám năm qua, chúng ta không thành đại hôn thì thôi, Bản điện chủ còn chẳng được nắm lấy tay người một lần, hôm nay Bản điện chủ chỉ vừa thân cận ngươi một chút, liền bị ca ca người đánh, hôm nay ngươi lại như thế. Người phải biết, ngươi là Thái tử phi của Bản điện chủ, chẳng lẽ Bản điện chủ còn phải trắng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao?" "Ách, không... Không phải, thái tử điện hạ, ngài nghe ta nói. ." "Không cần phải nói nữa!" Thái tử giận dữ hét lớn: "Người đầu, dẫn Thác Bạt Lưu Phong lên đây cho ta!" "Vâng!" Thái tử vừa ra lệnh, lập tức có người tuần mệnh đi đến cách người. Chỉ chốc lát sau, một đội nhân mã trói một người đi tới nơi này. Tuy mặt mũi người kia đã bầm dập, cả người đầy máu tươi, nhwgn vẫn có thể lờ mờ phân biệt ra được, hắn nhi tử của đại nguyên soái Thác Bạt Thiết Sơn, Thác Bạt Lưu Phong Chỉ là, thiếu soái bị hành hạ cho quá thê thảm, không còn sự anh vĩ của năm đó. ..