Nhìn Trác Phàm dần dần biến mất, Liên Nhi từ đau thương, đến hi vọng, lại đến chấn kinh, lại đến đau thương, lại đến chấn kinh, lại đến đau thương. . . Sau cùng trở nên tức giận, chu cái miệng nhỏ nhắn dễ thương lên, khó chịu nói:
- Hắn. . . trong mắt hắn vậy mà không có ta!
Thác Bạt Lưu Phong dở khóc dở cười nói: "Liên Nhi, nhanh mở trói cho ta, mở ra phong ấn cho ta nữa!"
"A, vâng, đại ca!"
Lúc này, Liên Nhi mới nhớ tới, ca ca của nàng còn chưa thể động đây, liền đến giải khai phong ấn cho hắn. sĐến tận đây, Thác Bạt Lưu Phong mới rốt cục được tự do.
Hắn nhìn hai bên, tháy lão đầu kia còn ngây ngốc sững sờ, Thác Bạt Lưu Phong nói: "Liên Nhi, lần này gây họa quá lớn, chúng ta nhanh đi về bẩm báo phụ thân, nếu có thể, nhất định phải thuyết phục đợc phụ thân cùng trốn. Thái tử phủ thành ra như này không phải việc nhỏ. Aiz, tiểu tử Trác Phàm này, thật là biến thái, đi khắp nơi gây tai hoạ, lại hại khổ chúng ta phải lang bạt kỳ hồ, trốn khỏi quê hương a!"
"Đại ca, sao ngươi có thể nói như vậy?" Liên Nhi bất mãn hừ nhẹ, chu mỏ nói: "Lần này nếu không có Trác Phàm xuất hiện, sợ là chúng ta hai đều rơi vào tay tên thái tử kia, kết cục như nào, ta thật không dám nghĩ!"9
Thác Bạt Lưu Phong trầm ngâm một hồi, rồi khẽ gật đầu: "Không sai, tuy tiểu tử gây họa, nhưng cũng đã gián tiếp giúp chúng ta, chúng ta phải cảm kích hắn mới đúng! Nhưng mà, trước mắt, chúng ta vẫn phải tranh thủ thời gian chạy khỏi nơi đây, miễn chịu vạ lây!"
Liên Nhi gật đầu, rồi cùng Thác Bạt Lưu Phong bay lên không trung, rời khỏi nơi đây, thái tử phủ chỉ còn lão già điên đang hoảng sợ, vẫn ngơ ngác ngồi liệt trên mặt đất, chưa tỉnh hồn lại!
Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên, một tên thị vệ của thái tử phủ nhìn hai bên, sau khi không thấy ai, mới nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt lão đầu kia, nhẹ giọng gọi: "Đại cung phụng. . . Đại cung phụng. . ."
Nhưng lão đầu kia vẫn không có phản ứng!
Thị vệ kia bất đắc dĩ thở dài, phải ghé sát vào lỗ tai hắn, rống to: "Đại cung phụng, con quái vật kia đi rồi!"
Thân thể lão giả thình lình chấn động, hồi phục tinh thần lại, nhìn hai bên, không thấy Trác Phàm, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, lúc đứng người lên, lại chợt cảm thấy dưới thân có cảm giác lạnh lẽo, còn rất là nhẹ nhàng khoan khoái. Cúi đầu nhìn, phía dưới lại ướt sũng!
Phốc! Thị vệ kia che miệng cười khẽ, lão giả liền đỏ mặt, hung hăng lườm hắn, hắn mới cả kinh nín cười lại.
"Khụ khụ khụ. . . Tiểu tử kia đi rồi sao?"
"Đi lâu rùi!"
"Bao lâu?"
"Một phút!" Thị vệ kia khom người đáp.
Lão giả gật đầu nói: "Được rồi, nhưng vì sao bây giờ ngươi mới đến gọi lão phu?"
"Đó là bởi vì Thác Bạt huynh muội. . ."
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, thì đùng một tiếng, thị vệ kia bị lão giả một chưởng đánh bay ra xa, không còn sinh cơ.
Trong mắt lão giả hiện ra hung mang, cắn răng nói: "Đáng chết, dám nhìn thứ không nên nhìn, còn muốn sống tiếp sao? Hừ!"
Nói rồi, lão giả kia kiểm tra lại lần nữa, sau khi nhận rõ là hai bên không có người, mới từ trong giới chỉ xuất ra một cái quần mới, mặc vào, rồi mới vội vã đi đến chỗ thái tử, ôm hắn lên, quan tâm nói: "Thái tử điện hạ, ngài sao rồi, mau ăn liệu thương đan dược này đi!"
"Không!" Thái tử chậm rãi khoát khoát tay, trong mắt hiện ra hung mang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mang ta đi tìm Hổ trưởng lão, ta muốn mời bọn họ báo thù cho ta!"
Lão giả kia bình tĩnh gật đầu, khom nói: "Vâng!"
Nói rồi, hắn ôm lấy thân thể tàn tạ của thái tử, bay lên trời, rất nhanh biến mất. . .
Trước một khu sân nhỏ, có hai con sư tử đá giương nanh múa vuốt, trước ngực sư tử khắc bốn chữ lớn, Trung Dũng Phủ Viện. Phía trên cửa treo một cái bảng lớn, trên viết ba chữ Thác Bạt phủ!
Nhưng so với khí thế như hồng của cánh cổng lớn, không khí ngoài cửa lại rõ ràng rất lạnh lẽo hiu quạnh, gió lạnh lướt qua, cuốn lên từng trận cát bụi, thê lương không sao kể xiết.
Mà trong phủ đệ, lúc này có hai người đang ngồi, chính là đại nguyên soái Khuyển Nhung năm đó, Thác Bạt Thiết Sơn và quốc sư Hãn Thiết Ma.
Thác Bạt Thiết Sơn cau mày, đang có vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng lại hung hăng cắn răng, đứng dậy quát to: "Người đâu, triệu tập Bát Lang Vệ, cùng lão phu tới thái tử phủ!"
"Chờ đã, Thác Bạt huynh đừng vội xúc động, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục a!" Hãn Thiết Ma vội vàng đứng dậy thuyết phục.
Thác Bạt Thiết Sơn lắc đầu, vẻ mặt đầy sự lo lắng, "Huynh đệ à, Lưu Phong là con một của ta, bây giờ lại bị thái tử bắt, thật không biết thái tử điện hạ muốn trử trí nó như nào, ngươi kêu ta tỉnh táo kiểu gì được chứ?"
"Dù ngươi có lo lắng, cũng không thể tùy tiện vận dụng thành vệ quân!" Hãn Thiết Ma kiên định lắc đầu: "Ngươi phải biết, một khi ngươi vô duyên vô cớ vận dụng quân đội, hơn nữa còn kiếm chỉ thái tử phủ, tạo tội danh phản sẽ thành lập, đến lúc đó không ai cứu được ngươi. Huống hồ, dù ngươi dùng quân đội thì sao? bây giờ ngươi chỉ là đại tướng thủ thành, không phải là Thác Bạt nguyên soái có trăm vạn đại quân nghe ngươi hiệu lệnh của năm đó. Thái tử phủ cao thủ như mây, chín đại cung phụng hoành hành thiên hạ, khó gặp đối thủ, ngươi đi cũng có làm được cái gì?"
Thác Bạt Thiết Sơn vỗ mạnh xuống bàn, gấp gáp nói: "Cho dù vô dụng, lão phu cũng muốn liều một lần, nếu không ta thẹn làm cha!"
"Aizz, Thác Bạt huynh tỉnh táo lại đi!" Hãn Thiết Ma than nhẹ, rồi suy nghĩ một hồi, thăm thẳm nói: "Hay là chúng ta lại tập kết văn võ bá quan, xin bệ hạ xem xét công tích trước kia của ngươi, cố gắng mở ra một con đường?"
Thác Bạt Thiết Sơn lắc lắc đầu, than thở: "Vô dụng thôi, lần trước bệ hạ đã phát Thiết Lệnh, việc này giao cho thái tử xử lý, người khác can thiệp nữa, tất cả xử trảm, bây giờ văn võ bá quan cũng đang nơm nớp lo sợ, ai còn dám quản loại chuyện không phải của nhà mình chứ?"
Hãn Thiết Ma nghe vậy cũng than thở, bất đắc dĩ lắc đầu: "Bệ hạ xác thực quá mức dung túng thái tử, đối xử với lão thần lại vô tình như thế, thực sự khiến người ta thất vọng đau khổ a!"
"Không tốt, lão gia!" Chợt, một tiểu nha hoàn vội vã chạy đến trước mặt Thác Bạt Thiết Sơn, khóc kể lể: "Tiểu thư. . . Tiểu thư nàng. . ."
"Tiểu thư làm sao?" Thác Bạt Thiết Sơn giật mình kêu lên.
Nha hoàn ủy khuất nói: "Tiểu thư vừa mới đánh ta ngất xỉu, đi ra ngoài rồi. Chắc là muốn đi thái tử phủ, cầu tình cho thiếu gia!"
"Cái gì? Nha đầu chết tiệt kia làm vậy không phải đưa dê vào miệng cọp sao, muốn chọc giận chết ta sao?" Thác Bạt Thiết Sơn vỗ trán, mặt mũi đầy sự khẩn trương, ngay sau đó, hai mắt chợt trừng lớn, rống to: "Truyền lệnh xuống, Bát Lang Vệ chỉnh quân, binh vây thái tử phủ!"
"Thác Bạt huynh, tuyệt không thể, ngươi phải tỉnh táo lại đi!"
"Lão phu không bình tĩnh được nữa, nếu hai đứa nó có chuyện gì không hay, lão phu chết mất!" Thác Bạt Thiết Sơn vung tay lên, quả quyết cự tuyệt.
Hãn Thiết Ma thở dài, nhìn Thác Bạt Thiết Sơn dần dần đi xa, cuối cùng chỉ đành hét lớn: "Thác Bạt Thiết Sơn, chẳng lẽ ngươi thật muốn buông bỏ danh dự cả đời, làm tội nhân của Khuyển Nhung sao?"
Thác Bạt Thiết Sơn hơi chậm lại, trầm ngâm một hồi, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ kiên định, lạnh lùng đáp: "Thác Bạt Thiết Sơn ta chính là nguyên soái của Khuyển Nhung, cả đời vì nước, tuyệt không dám phản. Cho dù bệ hạ có đối xử tệ bạc với ta thế nào, ta cũng sẽ không có một lời oán hận. Nhưng. . . Lão phu cũng là một người cha! Làm sao có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị người hiếp đáp?"
"Hãn Thiết Ma, hôm nay dù lão phu có bị khép vào tội làm phản, đầu treo cao trên cổng thành, cũng phải liêu cho tương lai hai đứa con của ta!"
Vừa dứt lời, Thác Bạt Thiết Sơn lần nữa đi thẳng về phía trước, rất nhanh biến mất. Hãn Thiết Ma thì bất đắc dĩ thở dài, cũng đi theo sau.
Ngoài cửa viện, Bát Lang Vệ tập kết, báo cáo: "Nguyên soái, đại quân đã tập kết, mời nguyên soái hạ lệnh!"
Thác Bạt Thiết Sơn nhìn một vòng, rồi hét lớn: "Chỉnh quân, xuất phát!"
"Vâng!" Bát Lang Vệ khẽ khom người quát lên, trong mắt phát lên vẻ hưng phấn. Tám năm qua, bọn họ ngồi yên một chỗ, ít có cơ hội xuất chinh, lần này rốt cục có thể thống thống khoái khoái một trận chiến, tuy đối thủ là thái tử, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất thoải mái! Bởi vì có thể chiến đấu vì nguyên soái, chính là vinh diệu cả đời của bọn họ!
Lúc này, Hãn Thiết Ma lại đuổi theo nói: "Chờ chút, Thác Bạt Thiết Sơn!"
Thác Bạt Thiết Sơn lại không quay đầu lại, vẫn đi về phía trước, kiên định nói: "Ngươi không cần khuyên, lão phu tâm ý đã quyết!"
"Lão phu không phải tới khuyên ngươi, chúng ta là lão bằng hữu nhiều năm như vậy, lão phu đi theo ngươi! Nếu như đến lúc đó có thể thuyết phục thái tử điện hạ thả người thì tốt, nhưng nếu không thể, lão phu cũng nguyện gánh tội phản quốc với ngươi!"
Thác Bạt Thiết Sơn nhìn Hãn Thiết Ma, cuối cùng cười to lên: "Tốt, ha ha ha. . ."
Đại quân uy nghiêm xuất phát, hùng dũng hiên ngang lên đường, nhưng mới đi được hai bước, thì một bóng người lảo đảo đột nhiên trong tầm mắt bọn họ, đến gần hơn thì thấy là một thị vệ của hoàng cung.
Thác Bạt Thiết Sơn cả kinh thầm nghĩ. Không tốt, chẳng lẽ bệ hạ đã phát hiện, đến đây ngăn cản chúng ta xuất binh sao?
Bọn người nhìn nhau, đều là sắc mặt ngưng trọng. Nếu đây thật sự là ý chỉ của hoàng đế, vậy chứng minh phía trước đã có đại quân ngăn cản bọn họ, bọn họ sẽ khó tiến quân mảy may.
Nhưng bất ngờ là, thị vệ thấy bọn họ tiến quân, lại đại hỉ, vội vàng nói: "Thác Bạt nguyên soái không hổ là Chiến Thần của đế quốc, thật sự là thần cơ diệu toán, không ngờ đã biết hoàng cung nguy nan, nên phái binh viện trợ!"
Thác Bạt Thiết giật mình nói: "Cái gì, hoàng cung nguy nan?"
Thị vệ kia thở hổn hển, sợ hãi nói: "Đúng vậy a, lục vương gia mang theo một người trẻ tuổi xông vào hoàng cung, không ai có thể ngăn cản, đã sắp đến tẩm cung của bệ hạ a. . ."