Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1389 - Chương 1404: Mạnh Mẽ Xông Tới Hoàng Cung

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1404: Mạnh mẽ xông tới hoàng cung

Rầm rầm rầm!

Từng lớp từng lớp Cấm Vệ Quân như núi kêu biển gầm vọt tới cửa cung điện, ngay sau đó lại vang lên từng tiếng động chấn thiên động địa, tất cả đều bị chém thành muôn mảnh. Mưa máu cuồn cuộn tràn ngập cả khoảng không, trong nháy mắt, mấy vạn nhân mã biến thành tro bụi!

Trác Phàm buông tay xuống, nhìn về phía Hoa Tinh Linh, vẻ mặt không chút biểu tình, vừa rồi chẳng qua là nghiền chết mấy con kiến, lạnh nhạt nói: "Dẫn đường tiếp đi, tiểu đông tây!"

Hoa Tinh Linh bị dọa cho câm như hến, run rẩy lắc lắc đầu, tay chỉ thành cung to lớn!

Oanh! Lại một tiếng vang thật lớn phát ra, bây giờ Trác Phàm đã chẳng muốn đi đường vòng, mà trực tiếp xuyên thẳng qua cả hành cung!

Lục vương gia đi phía sau hắn, chứng kiến tất cả mà kinh ngạc không thôi, thậm chí đều có chút hoài nghi, Trác phải chăng Phàm đã siêu thoát nhân loại, như một con dã thú chỉ biết mạnh mẽ lao về phía trước. Bất kỳ kẻ nào dám cản hắn, đều là chỉ có kết cục đầu một nơi thân một nẻo. Có lẽ giờ khắc này, trong mắt Trác Phàm đã không tồn tại con người, mà chỉ phân biệt xem có chướng ngại hay không!

Kim Bất Hoán và ba vị cung phụng của lục vương phủ thấy tình cảnh này thì đều cả kinh, bị dọa cho sắp khóc lên, vội vàng khuyên can lục vương gia: "Lục vương gia, Trác tiên sinh quá làm loạn rồi, xông vào hoàng thành cấm địa chính là tử tội a, dù thực lực hắn cao cường, không ai làm gì được hắn, nhưng ngày sau ngài còn phải sống ở đế đô đó, sau này hắn thấy rắc rối, muốn phủi mông đi, thì ngài phải làm thế nào đây?" Bọn họ một đường đuổi theo hai người Trác Phàm, đuổi từ thái tử phủ tới hoàng cung đại viện, mỗi một lần đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt đều là một mảnh hỗn độn, lần này còn tận mắt nhìn thấy Trác Phàm tàn nhẫn hành hung, làm cho bọn họ cực độ lo lắng cho tiền đồ của chủ tử.

"Lục vương gia, thừa dịp bệ hạ còn chưa phát hiện ngươi đi với hắn, chúng ta nhanh chóng rút lui thôi, ngày sau nói là hắn bức hiếp ngươi, tránh cho bị tai bay vạ gió a!"

Lục vương gia khẽ chau mày, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, lại vẫn trừng mắt nói: "Hừ, Trác tiên sinh là khách quý của bản vương. Bản vương nói muốn dẫn hắn tìm tới vật hắn muốn, thì nhất định phải nói được thì làm được. Vật kia cũng sắp xuất hiện, bản vương nhất định phải bồi Trác tiên sinh tận mắt tìm thấy nó mới được! Nếu các ngươi sợ thụ liên luỵ, các ngươi cứ rời đi, không cần phải để ý đến ta!"

Nói xong, lục vương gia phất tay, lại vội vàng chạy theo Trác Phàm, hì hì cười nói: "Trác tiên sinh, chờ ta với. . ."

"Aiz, ma chứng mà. . ." Kim Bất Hoán bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bốn người nhìn nhau, đều thở dài. Nhưng sau một lúc suy nghĩ, vẫn kiên trì theo sau. Dù nói thế nào, lục vương gia vẫn là chủ tử của bọn họ, bọn họ không thể không quản!

Trác Phàm không chút kiêng kỵ mở đường, bọn họ chỉ có thể kiên trì, run run rẩy rẩy theo sát, đồng thời vì tội trạng mà tương lai sẽ phải gánh chịu mà lo lắng không thôi.

Sau này Trác Phàm trốn đi, bọn họ nên làm gì đây?

. . . .

Trong một tiểu hoa viên ưu nhã tĩnh mịch, lúc này không khí tràn ngập sự khẩn trương.

"Báo. . . Khởi bẩm bệ hạ, kẻ xấu cách nơi này chỉ còn ngàn mét, xin bệ hạ nhanh chóng di giá!"

"Báo. . . Khởi bẩm bệ hạ, kẻ xấu cách nơi này chỉ còn 800m, xin bệ hạ nhanh chóng đi lánh nạn!"

"Báo. . . Báo. . . Báo. . ."

Thị vệ từ ngoại thành vừa vào hồi bẩm, liền có một thị vệ khác vào báo, nối không dứt, đều cùng một nội dung, tất cả đều mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đỏ bừng. Mà nội dung hồi báo thì đại thể nhất trí, đơn giản là địch nhân quá mức hung mãnh, chúng ta không ngăn được, ngài nhanh trốn đi!

Mọi người trong cung hãi hùng không thôi, đồng thời, trong mắt còn mang theo vẻ hồ nghi. Đây là có chuyện gì, tại sao lại có người mạnh như thế, lại còn đơn độc xông vào cung, cướp bóc đốt giết, từ lúc nào Khuyển Nhung bọn họ đắc tội cao thủ bực này?

Tất cả mọi người không hiểu, bao quát hoàng đế cũng đang nhíu chặt mày, lòng gấp như con kiến trên lò lửa. Hắn cũng thật không biết hắn đa đắc tội vị đại thần nào, mà khiến người ta trắng trợn trả thù như thế!

Phải biết, đế quốc Khuyển Nhung bọn họ được Ngự Thú Tông bảo bọc, dù không coi Khuyển Nhung ra gì, cũng phải xem xét Ngự Thú Tông trước, sao lại thế. . .

Oanh! Một tiếng động lớn vang vọng tới, cách đó 100m, một tòa tiểu sơn cao mấy ngàn thước ầm vang bạo nổ.

Khói lửa tràn ngập, đá vụn bay tán loạn, trong cát bụi mờ mịt, có mấy bóng người đang chậm chậm đi ra. Người cầm đầu tất nhiên là kẻ gây chuyện Trác Phàm, mà bên cạnh hắn là đứa nhi tử mà Hoàng đế không thể quen thuộc hơn được, lục vương gia, phía sau nữa thì là mấy cung phụng của lục vương phủ.

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, tức giận mắng to: "Tiểu lục tử, ngươi muốn tạo phản sao, sao dám công nhiên dẫn người tấn công cung điện của trẫm? Không phải chỉ là không thưởng chỗ sân nhỏ của thái tử cho ngươi sao, về sau không phải ta lại cho ngươi nắm giữ thác nước kia à, sao ngươi còn làm loạn như thế? Bình thường Trẫm thật sự yêu thương ngươi như vậy, sao tên nghịch tử ngươi lại dám làm phản!"

Phụ hoàng, người nói cái gì đó, nhi tử không phải muốn tạo phản, nhi tử cũng không muốn ngài hoàng vị, ngài cứ an tâm ngắm cảnh đi!" Lục vương gia khoát khoát tay nói.

Hoàng đế sững sờ, khó hiểu nói: "Không tạo phản? Vậy các ngươi đánh vào hoàng cung là có ý gì?"

"Việc này có thể trách ta sao?" Lục vương gia hùng hồn nói: "Ta muốn vào cung, một đám thị vệ cứ muốn ngăn ta lại, khách quý của ta lại đang nôn nóng, muốn nhanh chóng vào cung ngắm cảnh. Đám thị vệ kia không thèm nói đạo lý, vẫn cứ muốn cản người, cho nên chúng ta mới phải xông vào!"

Hoàng đế nghe vậy liền nhìn về phía Trác Phàm, lại càng cảm thấy mơ hồ: "Tính tình nôn nóng. . . Thì đánh vào hoàng cung? Ngươi có bị bệnh không. Các ngươi không thể chờ trẫm triệu kiến các ngươi sao?"

Lục vương gia nhún nhún vai, tỏ ý không thể làm gì khác!

Trác Phàm không để ý bọn họ, nhìn Hoa Tinh Linh, thản nhiên nói: "Là chỗ này sao. . ."

"Chờ chút, ngươi muốn làm gì?" Hoàng đế hét to, không biết sao lại cảm thấy hoảng sợ.

Trác Phàm căn bản không để ý tới hắn, lục vương gia vẫn cứ rất hồn nhiên đi theo sau.

Hoàng đế lại hét lớn: "Tiểu lục tử, nhanh ngăn lại hắn!"

"Không được đâu phụ hoàng, mấy chục ngàn Cấm Vệ Quân hoàng cung đều không cản được hắn, sao ta có thể ngăn hắn chứ?" Lục vương gia cười hì hì đáp.

Hoàng đế ôm đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Xong rồi, lại một trận đại tai nạn. . ."

Dúng vào lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: "Tặc nhân đừng có ngông cuồng, lão phu Thác Bạt Thiết Sơn ở đây, còn không mau thúc thủ chịu trói?"

Vừa dứt lời, từng tiếng xé gió vang lên, Thác Bạt Thiết Sơn mang theo mấy vạn thành vệ quân vội vã đi đến, trùng điệp vây quanh nơi này, Bát Lang Vệ phi đến trước mặt Trác Phàm, vây bọn họ vào giữa, vẻ mặt hừng hực chiến ý.

"Bệ hạ, lão thần hộ giá chậm chạm, xin bệ hạ thứ tội!" Thác Bạt Thiết Sơn ôm quyền nói.

Hoàng đế vội vàng lắc đầu, đại hỉ nói: "Không không không, Thác Bạt nguyên soái đến rất đúng lúc, mau bắt người kia kia, không thể để hắn làm loạn thêm!"

"Vâng!" Thác Bạt Thiết Sơn khẽ khom người, nhìn về phía Trác Phàm, quát lớn: "Bát Lang Vệ nghe lệnh, bắt tất cả đám người kia lại!"

Bát Lang Vệ lĩnh mệnh gật đầu, liền muốn nhào tới. Nhưng đúng vào lúc này, huynh muội Thác Bạt Lưu Phong bay vội đến, kêu lên: "Từ đã!"

Thác Bạt Thiết Sơn thấy hai người xuất hiện, còn không có vấn đề gì, liền vui mừng quá đỗi, đồng thời cả kinh kêu lên: "Lưu Phong. . . Các ngươi. . ."

Thác Bạt Lưu Phong vội vàng đi đến bên cạnh Thác Bạt Thiết Sơn, khẩn thiết nói: "Phụ thân, những chuyện kia nói sau, người mau kêu Bát Lang Vệ lui ra, người này, chúng ta không bắt được, đừng để tăng thêm thương vong!"

Liên Nhi cũng vội vàng gật đầu. Được chứng kiến sự đáng sợ của Trác Phàm, bọn họ hết sức rõ ràng, khai chiến với Trác Phàm, cho dù liều toàn bộ Thác Bạt gia, cũng vô dụng!

Thác Bạt Thiết Sơn lại hoảng hốt, Thác Bạt gia bọn họ là quân gia, nhi tử, nữ nhi của hắn từ nhỏ đến lớn đều kiêu dũng thiện chiến, không phải loại người dễ dàng khiếp đảm.

Vậy mà bây giờ còn chưa giao thủ, bọn chúng lại khuyên mình lui ra, như vậy người này đến cùng là thần thánh phương nào, lại khiến hai đứa con của mình cảm thấy dù mình đích thân xuất thủ, cũng không có phần thắng?

Nghĩ như vậy, Thác Bạt Thiết Sơn lần nữa nhìn kỹ lại, lập tức thấy khuôn mặt quen thuộc kia, hắn sợ hãi kêu lên: "Trác Phàm?"

Bát Lang Vệ nghe thế cũng chăm chú nhìn lại, lập tức quá sợ hãi năm đó, bọn người Tra Lạp Hãn đơn đấu với Trác Phàm, đã chịu khổ không ít. Bây giờ lại gặp lão đối thủ đáng sợ kia, làm cho bọn họ lại nghĩ tới những chuyện năm đó, bọn họ không tự chủ mà chùn chân, lui lại.

Trác Phàm không để ý bọn họ, vẫn im lặng không nói, hoàng đế lại cả kinh keey lên: "Thác Bạt nguyên soái, ngươi biết hắn sao?"

"Đâu chỉ biết, lão phu chinh chiến cả đời, chỉ có hắn mới đánh bại được lão phu!" Thác Bạt Thiết Sơn lắc đầu thở dài.

Hoàng đế liền giật mình hét lớn: "Ngươi nói là. . . hắn chính là đệ nhị chiến thần thế chỗ Độc Cô Chiến Thiên? Nhưng mà. . . sao hắn lại đến Khuyển Nhung ta? Chẳng lẽ. . . Hắn là thám tử?"

Lời vừa nói ra, tất cả Thác Bạt quân nhân đều giật mình, đều dùng ánh mắt khó tin để nhìn hoàng đế.

Bệ hạ à, ngài có từng thấy đại nguyên soái nào tự mình làm thám tử chưa :v?

Bình Luận (0)
Comment