"Bệ hạ, ta nghĩ hắn không đích thân làm loại chuyện này đâu!" Thác Bạt Thiết Sơn bật cười nói, sau đó lần nữa quay qua Trác Phàm, quát to: "Trác Phàm, hôm nay ngươi dám xông tới hoàng thành Khuyển Nhung ta, lão phu thân là đại tướng thủ thành, hôm nay lão phu phải. . ."
Nhưng còn không đợi hắn nói hết lời, Thác Bạt Liên Nhi đã hét lớn "Phụ thân!"
Thác Bạt Thiết Sơn sững sờ, quay đầu nhìn, thấy hai đứa con đang khổ cực lắc đầu nguầy nguậy.
Phụ thân à, ngài ngàn vạn không thể hồ đồ a, bây giờ tiểu tử này còn đáng sợ hơn trước kia, ngài đừng có xúc động!
Thác Bạt Thiết Sơn có chút mê mang, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Làm sao vậy, một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng sao? Trước kia đúng là mình đã thua, nhưng là thua ở trên đại chiến hai quân. Bây giờ chỉ có một mình hắn, bên mình nhiều người như vậy, cao thủ như mây, chẳng lẽ còn không làm gì được hắn hay sao?
Hai huynh muội cũng biết phụ thân mình đang nghĩ gì, nên cứ lắc lắc đầu.
Phụ thân, ngài đừng quá khinh địch, một mình hắn đã đủ ăn sạch chúng ta rồi!
Thác Bạt Thiết Sơn càng không hiểu bọn họ có ý gì!
Lại vào lúc này, bốn nam nhân lưng hùm vai gấu, tuổi còn trẻ, đột nhiên đáp xuống, cười to nói: "Ha ha ha. . . kẻ dám xông tới thái tử phủ đâu?"
"Khởi bẩm Hổ trưởng lão, chính là người này!"
Người đến là đại cung phụng của thái tử phủ, hắn còn cõng lấy thái tử đang trọng thương ở sau lưng, khom người ôm quyền nói với nam nhân kia.
Thái tử cắn răng, khó khăn bò lên, nhìn về phía Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ chửi bới: "Hổ trưởng lão, hắn. . . Giết hắn. . ."
"Yên tâm đi, có lão phu ở đây, nhất định khiến ngươi hài lòng!" Tên nam tử kia tự tin cười nói, sau đó đảo mắt nhìn Trác Phàm, hắn lập tức giật mình, ngay sau đó quát lớn: "Thằng nhãi con, nguyên lai là ngươi?"
Trác Phàm không nói gì, sắc mặt vẫn đạm mạc!
Lúc này, một người trẻ tuổi khác bên cạnh Hổ trưởng lão tiến lên một bước, vẻ mặt dữ tợn nói: "Tiểu tử thúi, chắc ngươi đã quên chúng ta rồi phải không, nhưng không sao, chúng ta còn nhớ ngươi, ghi khắc cái mặt l của ngươi trong lòng. Lúc trước sau khi chúng ta đoạt xá, đã lập trọng thệ, bất luận ngươi đi đến chân trời góc biển, luôn có một ngày, chúng ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro, để ngươi chết không có chỗ chôn. Không ngờ thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, còn để chúng ta gặp được. Ha ha ha. . . Trời cũng giúp ta mà!"
Người kia không ngừng cười như điên, khí thế cường đại bao phủ tất cả mọi người ở đây, làm cho mọi người đều khó thở, cho dù là Thần Chiếu đỉnh phong cũng như thế.
Đây chính là thực lực của cao thủ Hóa Hư cảnh à, thật sự quá cường đại!
"Lang trưởng lão, các ngươi có thù với tiểu tử kia sao?" Tên đại cung phụng kia nghe vậy liền vui vẻ, nịnh nọt nói: "Như vậy thì tốt quá, thù mới thù cũ, hôm nay giải quyết cho hết đi!"
Hai mắt Lang trưởng lão đỏ bừng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hừ hừ hừ. . . Nào chỉ là thù? Mối thù hủy thân thể năm đó. . ."
Đột nhiên, không biết từ nơi nào toát ra một long trảo đỏ thẫm to lớn, hung hăng nắm lấy bốn người trong long trảo, giơ lên cao cao. Bốn người muốn giãy dụa, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy một phân một hào, thần hồn đều bị long trảo cầm giữ lại, không phóng ra được.
Nhìn về nơi nguồn phát ra long trảo, Hổ trưởng lão khó tin nói: "Cái này. . . không thể nào? Thần hồn? Ngươi chỉ là Thần Chiếu cảnh, sao có thể ngưng tụ ra thần hồn, còn có uy lực như thế?"
Long trảo đỏ thẫm phát ra từ sau lưng Trác Phàm, như cánh tay thứ ba, vận dụng tự nhiên, giữ chặt cả bốn người.
Lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt Trác Phàm hơi có vẻ bực bội, thì thào nói: "Đã còn sống, thì kẹp chặt đuôi lại, sống cho thật tốt, lại cứ thích nói chuyện cũ năm xưa với lão tử!"
Vừa dứt lời, long trảo hung hăng nắm chặt lại, bốn người liền hóa thành một mảnh mưa máu, vung vãi bốn phía, văng lên cả những người xung quanh. Thậm chí, bốn người kia còn không có cơ hội kêu gào, đã hồn phi phách tán, bao quát hai Hóa Hư cảnh, bị long trảo bóp thần luôn cả hồn nát, chết đến mức không thể chết thêm.
Tất cả mọi người ngây ra. Ai có thể nghĩ tới, hai cao thủ Hóa Hư cảnh, Thần Chiếu đỉnh phong, lại có thể đơn giản như vậy đã chết ngay tại chỗ, bị người bóp chết như giết con rệp?
Lúc này, bọn người Thác Bạt Thiết Sơn nhìn về phía Trác Phàm, nhìn nhìn lại huynh muội Thác Bạt Lưu Phong, mới hiểu vì sao vừa rồi hai người cực lực ngăn cản bọn họ.
Bởi vì bây giờ Trác Phàm đã mạnh đến mức không thể coi là người, bọn họ không dám trêu chọc cao thủ Hóa Hư cảnh, làm sao có thể chọc nổi một con quái giệt có thể tuỳ tiện diệt sát hai tên cường giả Hóa Hư?
Bát Lang Vệ thì càng thêm lui về phía sau, thân thể run rẩy không ngừng. Bọn họ đã không phải còn chút ham muốn đi so bì với hắn nữa. Trước kia, bọn họ đơn đả độc đấu không phải đối thủ của Trác Phàm, nhưng có thể dựa vào chiến thuật biển người chiếm được một chút ưu thế, còn bây giờ lại hoàn toàn không có khả năng.
Bởi vì so với bọn họ, Trác Phàm đã đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới, mà bọn họ nhìn mãi không thấy phần cuối. . .
Tĩnh, chết tĩnh.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía Trác Phàm, lo sợ bất an. Hóa Hư cảnh, ở thế tục không khác gì thần, không phải kẻ mà bọn họ có thể trêu chọc được.
Còn Trác Phàm, rất hiển nhiên là Thí Thần Giả, là kẻ mà bọn họ càng thêm không thể trêu vào!
Trác Phàm chậm rãi thu long trảo vào thể nội, lẩm bẩm nói: "Lục vương gia, vật nhỏ này chỉ núi nhỏ kia, nơi này có gì đó cổ quái sao?"
Lục vương gia cảm thấy rất kỳ quái, nhìn hai bên một hồi, mới nói: "Không thể nào, đây chính là một chỗ cảnh trí bình thường trong cung, khi còn bé ta thường xuyên đến leo núi, đâu có gì đặc biệt!"
Trác Phàm nhìn ngó bốn phía, lại cười khẽ: "Nguyên lai là trận pháp ẩn nặc, còn vận dụng thánh linh thạch, khó trách rất khó phát hiện. Có điều, đến cùng là ẩn tàng cái gì đây?"
"Phá không!" Đồng tử phải của Trác Phàm chợt lóe lên hai vầng sáng. Sau một khắc, không gian rung động lên, một đạo chấn động vô hình bắn về phía trước.
Đùng. . . Răng rắc. . . như có thứ gì đó vỡ vụn, không gian trước mắt bọn người Trác Phàm đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, như tấm gương vị đánh vỡ xuống. Thu vào mọi người tầm mắt là một động huyệt đen nhánh, sâu không thấy đáy!
Hoa Tinh Linh vội vàng chỉ về phía trước, biểu thị chính là chỗ đó!
Trác Phàm nở nụ cười hài lòng, rồi cất bước về phía trước.
Hoàng đế Khuyển Nhung chợt hét lớn: "Chờ chút, tiên sinh!"
Trác Phàm quay đầu nhìn, lúc này, hoàng đế Khuyển Nhung đã thu lại vẻ kinh hoảng, lại có hơi nghiêm túc, thậm chí còn có chút anh vĩ, ngưng trọng nói: "Tiên sinh, không cần biết ngươi là ai, sau khi đi vào đó, rất có thể không về được. Kết giới này là tấm màn che của Khuyển Nhung chúng ta, nhưng đồng thời cũng là bùa đòi mạng, ngươi vốn không nên mở ra!"
"Thứ ta muốn, không ai có thể ngăn được, đa tạ đã nhắc nhở!" Trác Phàm thản nhiên nói, rồi không chút do dự mà nhảy xuống.
Ngay sau đó, lục vương gia cũng muốn đi theo xuống, hoàng đế thanh âm lại quát lên: "Tiểu lục tử!"
"Phụ hoàng, thực ra, ta đã sớm biết nơi này!" Lục vương gia bật cười lớn, trong mắt bất chợt tới đến lóe lên một đạo tinh quang, sâu xa nói: "Nơi này là sỉ nhục của Khuyển Nhung chúng ta, sỉ nhục của hoàng tộc chúng ta, tấm màn che này cuối cùng vẫn phải có một ngày để lộ, chỉ là không có ai muốn vạch trần, không ai dám vạch trần, ta tin tưởng, Trác tiên sinh sẽ là người phá bỏ nó, trên Song Long hội, ta đã theo dõi hắn, so với đám ngụy quân tử kia, hắn hoàn toàn khác biệt!"
Vừa dứt lời, lục vương gia đã bay người nhảy xuống!
Hoàng đế quýnh lên, muốn ngăn cản, lại đã muộn, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Thác Bạt Thiết Sơn kinh nghi nói: "Bệ hạ, trong này là chỗ nào vậy? Vì sao. . ."
"Thác Bạt lão nguyên soái, nếu như bọn họ không về được, thì tranh thủ thời gian mang người nhà chạy đi, nếu không, bọn họ nhất định sẽ diệt khẩu. . ." Hoàng đế thở dài, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là không ngăn được lắc đầu.
Thác Bạt Thiết Sơn càng thêm nghi hoặc. Bọn họ? Bọn họ là ai?
Đúng vào lúc này, một bóng người lóe qua, chính là Thác Bạt Liên Nhi nhảy xuống. Thác Bạt Lưu Phong cũng vội vàng nhảy theo, còn gào lên: "Liên Nhi!"
Thác Bạt Thiết Sơn giật mình, gấp đến đầu đầy mồ hôi, hoàng đế vỗ vỗ vai nói: "Lão nguyên soái, xem tạo hóa của bọn họ thôi, người kia có thể tuỳ tiện giết hai tên cường giả Hóa Hư, hy vọng có thể an toàn mang bọn họ về. Đến lúc đó, xin Thác Bạt nguyên soái mang theo tiểu lục tử nhà ta cùng đi đi!"
Thân thể Thác Bạt Thiết Sơn chấn động mạnh, khó tin nhìn hoàng đế, sắc mặt nặng nề chưa từng có, vì sao bệ hạ lại kêu mình mang con cháu hoàng thất trốn?
Chẳng lẽ kia. . .
"Bệ hạ, thi thể thái tử. . ."
Trong mắt hoàng đế trần trụi lóe lên một đạo hung mang, cắn răng nói: "Kéo ra ngoài nuôi chó!"
Thác Bạt Thiết Sơn giật mình, vẻ kinh dị càng sâu. . .
Phía dưới, Trác Phàm đáp xuống đáy động, ngẩng đầu xem xét, thấy là một thông đạo uốn lượn về phía trước. Hoa Tinh Linh chỉ chỉ phía trước, Trác Phàm khẽ gật đầu, đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu vang vọng tới những tiếng hò hét, oa oa gọi bậy, Trác Phàm lắc đầu, đi lệch ra mấy bước, tránh đi vị trí cũ, liền nghe được ba tiếng nổ liên tiếp cang lên, ba đạo nhân ảnh nặng nề té xuống đất, mông như muốn nở hoa, chính là ba người lục vương gia. . .