Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1392 - Chương 1407: Thú Trung Chi Vương

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1407: Thú trung chi vương

Chưa bao giờ thấy lục vương gia thất thố như vậy, Liên Nhi cùng Thác Bạt Lưu Phong nhìn nhau, đều rất nghi hoặc, không hiểu nhìn về phía Trác Phàm hỏi: "Hắn. . . hắn làm sao vậy?"

Trác Phàm không nói gì, trong lòng cũng hiểu ra một số chuyện, rồi tiếp tục dọc theo thông đạo đi thẳng về phía trước.

Liên Nhi sững sờ, vội vàng đuổi theo hỏi: "Trác Phàm, ngươi có phải biết cái gì hay không?"

"Không biết!"

"Vì sao Lục vương gia lại đột nhiên xuất thủ?"

"Đại khái là vì diệt khẩu a, ngươi có thể tự hỏi hắn đi!" Trác Phàm lạnh lùng đi thẳng về phía trước. Liên Nhi chu mỏ, chỉ biết tức giận dậm chân.

Lúc này, lục vương gia thở sâu một hơi, tạm thời khôi phục lại bình tĩnh, rồi tiếp tục lên đường, chỉ là, sắc mặt hắn lại không còn nhẹ nhàng như lúc trước, mà trở nên càng nặng nề hơn Trác Phàm nhiều.

Liên Nhi thấy vậy thì càng thêm kỳ quái, còn muốn hỏi, lại bị Thác Bạt Lưu Phong níu lại, lắc lắc đầu.

Ai nấy đều thấy được, trong này nhất định có chuyện, xem sắc mặt, biết rõ nhất định không phải chuyện tốt. Dù ngươi hỏi, người ta không nguyện ý trả lời, còn không bằng đừng hỏi, lại chọc và chỗ đau của người ta!

Liên Nhi chỉ có thể giấu sự hiếu kỳ trong bụng, tiếp tục đi theo mọi người. Rất nhanh, mọi người đi tới phần cuối thông đạo, là một vách đá đen nhánh, không có con đường phía trước. Liên Nhi ngạc nhiên nói: "Không có đường?"

Trác Phàm xùy cười: "Ha ha ha, ngu ngốc, nếu không có đường, một nam một nữ kia từ đâu tới đây? Huống hồ, nơi này có xây từng gian phòng, người kia còn nói là phòng luyện công, rõ ràng đây là nơi thường có người tới, há có thể không có đường?"

"Nha đầu, trước khi nhảy xuống đây, ngươi quên mang theo não rồi sao, đúng là quá không coi tính mạng mình ra gì, ha ha ha!"

Liên Nhi trợn mắt lên, tức giận nói: "Ngươi. . ."

Trác Phàm không để ý nàng nàng, hắn tiến về phía trước một chút, nhẹ nhàng xoa vách đá, hơi cảm giác một hồi, rồi gật đầu nói: "Đây là kết giới phòng ngự đẳng cấp tông môn, không khác Ma Sách Tông chút nào, nếu không có thủ quyết độc môn của bản tông, ngoại nhân rất khó đi qua nơi này!"

"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta chẳng có ai là đệ tử Ngự Thú Tông, làm sao có thể biết thủ quyết tông môn bọn họ?" Lục vương gia lo lắng nói.

Trác Phàm sâu xa nói: "Ngươi có vẻ rất khẳng định đây là khu vực của Ngự Thú Tông a"

"Ây. . . Không phải là các ngươi vừa nói, còn có nam nhân kia . ." Lục vương gia hơi giật mình, lại rực rỡ cười.

Trác Phàm thản nhiên nói: "Vừa rồi ta chỉ đoán, mà lại nam nhân chỉ nói hắn là người của Ngự Thú Tông, chứ không nói nơi này chính là Ngự Thú Tông!"

Vậy ta cũng đoán!" Lục vương gia nói :3.

"Thật sao, vậy chúng ta có nên tiếp tục đi tiếp hay không?"

"Há. . ." Lục vương gia trì trệ, nhìn Trác Phàm, lại nói quanh co không nói ra lời. Liên Nhi cảm thấy rất kỳ quái, đi cả đoạn đường này, không phải Trác Phàm đang tìm kiếm thứ gì sao. Làm sao bây giờ hắn lại hỏi thăm lục vương gia? Chẳng lẽ là lục vương gia mời hắn tìm?

Chỉ có lục vương gia mình mới biết, đại khái Trác Phàm đã hiểu mọi việc. Lục vương gia bật cười, khom người nói: "Ta đi theo Trác tiên sinh đi tìm thứ Trác tiên sinh muốn tìm, tất cả nghe theo ngài, ngài muốn tiếp tục thì tiếp tục, ngài muốn trở về thì trở về, hết thảy đều nghe ngài!"

Trác Phàm cười nhạt nói: "Nếu là vậy, ta thì không sao, nhưng các ngươi có thể có phiền phức lớn, vậy trở về nha?"

Lục vương gia run run, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn hung hăng gật đầu, kiên định nói: "Tất cả nghe theo Trác tiên sinh, ta là fan của ngài, xuất lực cho ngài, không oán không hối!"

"Tốt, vậy. . .", Trác Phàm gật đầu, thăm thẳm nói.

Lục vương gia chăm chú nhìn khẩu hình của hắn, lòng xiết chặt lại.

Trác Phàm cười gian xảo nói: "Tiếp tục đi!"

Lục vương gia nghe vậy liền vui vẻ qua đỗi. Hai người Liên Nhi lại như lọt vào trong sương mù, hai người này đang giở trò quỷ gì vậy?

Đến cùng là Trác Phàm tìm đồ, hay là lục vương gia tìm đồ a!

Không để ý bọn họ, mắt trái Trác Phàm vụt sáng lên một đạo Lôi Viêm màu đen, phạch một tiếng, bắn mạnh vào trên vách tường.

Diệt Thế Lôi Viêm Đồng!

Tinh Tinh Chi Hỏa, Khả Dĩ Liệu Nguyên.

Tuy tia Lôi Viêm cực kỳ nhỏ bé, như sợi tơ tằm, nhưng hơi dính trên vách tường, liền vỡ ra. Chỉ mấy hơi thở, giữa tường liền kịch liệt bốc cháy lên.

Xì xì xì! Lôi Viêm không ngừng thiêu đốt vách tường, sấm sét đùng đùng, nổ vang khiến lỗ tai mấy người đau nhức. Dưới sự khủng bố của Hắc Viêm, bọn người Liên Nhi vội vã lui lại, sợ bị thứ đáng sợ này dính vào, sẽ biến thành tro bụi mất. Bọn họ thực sự khó có thể tưởng tượng, đây là cái gì mà lại có uy năng khủng bố như thế, thậm chí chỉ nhìn thôi, đã cảm thấy một cỗ khí tức tử vong nhào tới mặt!

Vách tường rất nhanh bị thiêu ra một lỗ lớn bán kính ba mét, phía bên kia là một sơn lâm xanh um tươi tốt, phong cảnh kiều diễm, linh khí nồng nặc cuồn cuộn đổ dồn tới, chỉ hơi cảm nhận thôi đã thấy thấm vào ruột gan!

Xem ra thật sự là khu vực của Ngự Thú Tông!

Trác Phàm nở một nụ cười tà dị, dẫn đầu bước qua lỗ lớn kia, cười khẽ: "Đúng rồi, thiên địa phong huyệt, mặc kệ là cát hay hung, đều không phải là nơi mà người thế tục có thể nắm giữ được, chỉ có tông môn mới có thể độc bá! Ta sớm nên nghĩ đến, đi đến Khuyển Nhung, chỗ thứ nhất phải tìm là Ngự Thú Tông mới đúng, ha ha ha. . ."

Trác Phàm nở nụ cười hài lòng, ba người Liên Nhi vội vàng đuổi theo, đi đến nơi này, như bảo bảo hiếu kỳ, nhìn trái ngó phải. . .

Đột nhiên, hai con cự thú cao mấy chục trượng xông về phía bọn họ, giương nanh múa vuốt, khàn giọng không ngừng!

Bọn người Liên Nhi thấy vậy giật mình, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cả kinh kêu lên: "Là linh thú cấp bảy, còn là hai con?"

Ngự Thú chi thuật của Ngự Thú Tông nổi tiếng Tây Châu, toàn bộ tu giả Khuyển Nhung theo học, nhưng công lực ngự thú lại khác biệt như ngày và đêm. Người thế tục, cho dù hàng phục dược linh thú, lại không có khả năng hàng phục được linh thú cấp bảy.

Ngự Thú Tông lại bất ngờ nhảy ra hai con linh thú cấp bảy, dọa bọn họ đến hồn như muốn bay ra ngoài. Chỉ có Trác Phàm đã từng gặp thú trung chi vương, đâu còn để những linh thú này vào mắt?

Trong mắt Trác Phàm lóe ra một đạo Hắc Viêm, lạnh lùng gầm lên: "Cút!"

Thân thể hai con linh thú chấn động mạnh, sợ hãi nhìn Trác Phàm, lại khẽ đảo một cái, ầm vang ngã xuống mặt đất, triệt để ngất đi, đúng là bị cỗ khí tức hủy diệt từ thân thể Trác Phàm phát ra chấn choáng tại chỗ.

Bọn người Liên Nhi giật mình, ánh mắt nhìn Trác Phàm đầy kinh ngạc. Trước kia chỉ thấy Trác Phàm có thể dọa lùi linh thú mà thôi, bây giờ tiểu tử này vậy mà có thể trực tiếp chấn choáng linh thú. Nha nha nha, hắn học đợc Ngự Thú chi thuật kỳ hoa như thế ở đâu vậy, khủng khiếp hơn Ngự Thú Tông quá nhiều mà.

Đến cả Trác Phàm cũng sững sờ, hắn cũng chỉ muốn đẩy lui linh thú là xong việc, nhưng không ngờ lại có thể chấn động bọn chúng đến mất đi ý thức. Xem ra đẳng cấp của diệt thế Lôi Viêm xác thực đứng trên cả năng lượng của ngũ đại thánh thú, hiệu quả cường hãn hơn Thanh Viêm nhiều.

Trác Phàm mừng thầm, khẽ cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Xem ra, từ nay về sau, hắn mới thật sự là thú trung chi vương. . .

Cùng một thời gian, trong một tòa đại điện cổ kính, một người trung niên sắc mặt hơi tái đang ngồi trên chủ tọa, hai bên phía dưới đều là những lão giả râu tóc bạc trắng, khí tức cuồn cuộn cường hãn, tất cả đều là cường giả Hóa Hư.

Nắm ngọc giản trong tay, người trung niên kia nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Aizz, tiền tuyến căng thẳng a, một ngàn thánh linh thạch này của Tà Vô Nguyệt quả nhiên không dễ kiếm, chúng ta đã phái ra 50 trưởng lão đến Thiên Vũ tham chiến, vẫn khó có thể làm được chuyện gì, mấy trưởng lão lại gửi ngọc giản xin giúp đỡ, các ngươi nói xem nên làm cái gì?"

Phía dưới, một đám lão gia hỏa đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, một tên trưởng lão đứng dậy, khom người nói: "Tông chủ, mấy năm gần đây, chiến lực của Thiên Vũ đột nhiên tăng mạnh, cho dù không có hộ quốc tam tông viện trợ, chỉ dựa vào chiến lực bản thân, thế mà không sợ 50 vị trưởng lão Hóa Hư cảnh của chúng ta cường công, thậm chí còn dư lực."

"Theo lão phu thấy, nếu chúng ta muốn thắng, nhất định phả phái chiến lực gấp đôi đến mới được!"

Hắn vừa dứt lời, một đại hán vỗ mạnh vào bàn, phẫn nộ đứng lên nói: "Hừ, còn muốn phái binh lực? Những cung phụng trưởng lão chúng ta phái ra kia, có rất nhiều đã trọng thương, thậm chí chịu chết, lại phái gấp đôi nhân mã đi, không phải là càng tổn binh hao tướng sao?"

"Đây vốn là tranh quyền đấu đá của nội bộ hộ quốc tam tông và Thiên Vũ, Tà Vô Nguyệt muốn làm suy yếu thực lực những trưởng lão đã mưu phản tông môn kia, chỉ muốn mượn tay chúng ta mà thôi. Nhậm Khiếu Vân cũng muốn nhờ vào đó suy yếu lực khống chế của Lạc gia đối với Thiên Vũ, cho nên mới án binh bất động. Thế nhưng đây là chuyện nội bộ của Thiên Vũ bọn họ, có quan hệ gì với chúng ta? Các ngươi đừng quên giáo huấn thê thảm đau đớn tám năm trước, người Thiên Vũ giảo hoạt đa dạng, có thể ngay lập tức trở mặt không quen biết. Lần trước chúng ta bị bọn họ cướp idd mảng lớn lãnh thổ màu mỡ, khiến cho thu nhập mấy năm gần đây của chúng ta giảm hơn một nửa, chẳng lẽ chúng ta còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?"

Nghe thế, vài lão giả gật đầu, biểu thị đồng ý.

"Đúng vậy, đúng vậy. . ."

"Nói rất có lý, chuyện riêng của bọn họ chúng ta mau chóng lui ra thì tốt hơn. . ."

Tông chủ vẫn có vẻ do dự, không biết nên làm thế nào cho phải. Triệu hồi nhân mã nơi tiền tuyến về, hay là lại tiếp tục phái người đi viện trợ đây, sẽ không phải lại bị đám khốn kiếp kia tính kế chứ, thật là lưỡng nan a!

Đúng vào lúc này, từng tiếng kêu khẽ truyền khắp cả tông môn. . .

Bình Luận (0)
Comment