Tông chủ quá sợ hãi kêu lên: "Không tốt, có người phá vỡ hộ tông đại trận!"
"Các vị cung phụng trưởng lão, theo bản tông cùng đi xem, xem đến cùng là người nào lớn mật như thế, dám mạnh mẽ xông tới Ngự Thú Tông ta!"
Mọi người chấn động, rồi khom người cúi đầu: "Vâng!"
"Đứng lại!"
Một nơi khác, Trác Phàm tiến vào Ngự Thú Tông, nghênh ngang bước đi. Bọn người nhìn trái ngó phải, vạn phần hoảng sợ, thấy Trác Phàm nhàn nhã như đi du lịch, chỉ biết dở khóc dở cười.
Đại ca à, chúng ta là vụng trộm xông vào khu vực nhà người ta đó, có khác gì tặc đâu, có thể ra chút phẩm đức nghề nghiệp không? Ngài ngênh ngang như vậy, là sợ người ta không biết ngươi là cướp sao.
Nếu không phải sợ chung quanh lại bất chợt có linh thú cấp bảy nhảy ra vồ lấy, chúng ta không có cách nào ứng phó, chúng ta thật sự không muốn đi theo ngài đâu, con mẹ nó quá loá mắt rồi, sớm muộn sẽ bị phát hiện!
Quả nhiên, bọn người Trác Phàm còn đi chưa được mấy bước, lại có hai tên đệ tử Ngự Thú Tông xông ra, nổi giận nói: "Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào khu vực Ngự Thú Tông ta. Nói, các ngươi đến cùng là ai?"
Bọn người Liên Nhi giật mình, vội vàng tránh sau lưng Trác Phàm. Trác Phàm thản nhiên nói: "Các ngươi không phải biết rồi sao, cần gì phải hỏi ta?"
"Chúng ta biết cái gì?" Hai người sững sờ nói.
Trác Phàm chỉ chỉ vào mình, thản nhiên nói: "Không phải các ngươi vừa mới gọi ta là cuồng đồ lớn mật à, đúng đấy, lão tử chính là cuồng đồ lớn mật!"
Phốc! Liên Nhi che miệng cười khẽ. Hai tên đệ tử kia thì tức giận đến cái mũi muốn lệch cả ra, hét lớn: "Ngươi dám đùa chúng ta, muốn chết!"
Nói rồi, một tên đệ tử xông tới Trác Phàm, khí thế toàn thân đại phóng, cấp nhân vật như này, Trác Phàm chẳng muốn nhìn, khoát tay một cái, đánh ra một quyền. Tên đệ tử kia lập tức hóa thành một đám sương máu.
Tên đệ tử còn lại hoảng hốt, định thần nhìn lại, mới phát hiện Trác Phàm đúng là Thần Chiếu bát trọng cảnh, hai người bọn họ mới là Thần Chiếu tứ trọng cảnh mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ.
Nhưng mà, hắn không dễ dàng lùi bước, mà nhấc vung tay lên, nghe được một tiếng hót vang chói tai, một con Phi Ưng dài hơn sáu thước, toàn thân nổi liệt diễm đột nhiên xuất hiện.
"Linh thú cấp sáu, Chích Dương Phi Ưng?" Liên Nhi kêu lên.
Tên đệ tử kia ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý nói: "Không sao, chính là linh thú cấp sáu, ha ha ha. . . Các ngươi chắc chắn không ngờ, đệ tử Ngự Thú Tông chúng ta, có thể không chỉ tu luyện thực lực bản thân, mà còn có linh sủng phối hợp, đó mới là thực lực chân chính của chúng ta, ngươi có là Thần Chiếu bát trọng, đối mặt linh thú cấp sáu. . ."
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Phi Ưng đã chẳng hiểu sao mà ngất đi, bịch một tiếng, ngã xuống mặt đất. Đối diện hắn, mắt trái Trác Phàm lóe lên Lôi Viêm một cái liền biến mất!
Tên đệ tử kia giật mình, ngây người ra, gấp gáp nhìn linh sủng của mình.
Đây. . . Đây là có chuyện gì?
Không cho hắn nghĩ rõ ràng, lại có một quyền phong oanh đến, giống như tên đệ tử vừa rồi, hắn triệt để hóa thành một vũng máu, vung vẩy khắp nơi.
Trác Phàm nhìn Hoa Tinh Linh trong tay, thản nhiên nói: "Chỉ đường?"
Cổ Hoa Tinh Linh rất sợ hãi, chỉ chỉ phía đông. Trác Phàm tiếp tục nghênh ngang bước đi.
Ba người Thác Bạt Lưu Phong há hốc miệng. Bọn họ coi là Trác Phàm chỉ dám quát tháo ở chỗ bọn họ, đi tới tông môn, làm gì cũng nên thu liễm chút, kết quả vẫn là như vậy, vẫn khoa trương như thế!
Lục vương gia quá hoan hỉ, không ngăn được mà lộ ra ý cười, bởi vì Trác Phàm càng khoa trương, càng có thể nói rõ, cho dù phải giao đấu với toàn bộ Ngự Thú Tông, Trác Phàm vẫn không sợ!
"Không hổ là thần tượng của bản vương, quá trâu bò mà, hắc hắc hắc. . ." Lục vương gia vui vẻ đuổi theo, huynh muội Thác Bạt Lưu Phong nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ cười gượng một tiếng, đi theo!
Đã lên thuyền giặc, thì phải theo đến cùng. . .
Đến đây, đã chẳng còn gì đế mất, bọn người Trác Phàm thật sự như đi dạo chơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, nghênh ngang đi trên nội địa Ngự Thú Tông. Trong lúc đó có không ít đệ tử Ngự Thú Tông xuất hiện, muốn bắt bọn họ, lại bị Trác Phàm làm thịt sạch sẽ.
Dần dần, mấy người Liên Nhi, lục vương gia lại cảm thấy có chút an tâm. Thác Bạt Lưu Phong cũng vậy, ngời thiếu soái nhiều năm chém giết trên chiến trường, đúng là lần đầu phát hiện, dù ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, vẫn có những thời khắc yên ổn. Mà thời gian như vậy, rất rõ ràng đều là được Trác Phàm mang đến. Chỉ cần hắn ở phía trước, chẳng có việc gì cần bọn họ phải quan tâm.
Nhất thời, hắn lại nghĩ về Lạc gia năm đó được Trác Phàm chống đỡ.
Trong trận đại chiến tám năm trước, Lạc gia sẽ không phải lấy tâm tình như thế mà đối mặt Thác Bạt quân chúng ta tiến công chứ, vậy thật quá mất mặt!
Nhưng mà, còn thật khả năng này!
Thác Bạt Lưu Phong cười khổ, nhìn bóng lưng phía trước mặt, chỉ biết thở dài. Tiểu tử này, thật đáng sợ khi phải làm đối thủ của hắn, làm minh hữu thì vô cùng yên tâm, làm minh hữu của hắn vẫn tốt hơn!
Rầm rầm rầm! Từng tiếng chấn thiên triệt địa không dứt bên tai, đệ tử Ngự Thú Tông như như núi kêu biển gầm xông tới bọn họ, nhưng lại trong chớp mắt, tất cả đều bị Trác Phàm từng quyền đánh lui về, máu chảy thành sống. Chỉ giây lát, mấy ngàn đệ tử thương vong, trở thành núi thây biển máu!
Thấy tình cảnh này, những đệ tử phía sau quá đỗi khiếp đảm, không còn dám lên nữa. Chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, bọn người Trác Phàm tiến về phía trước một bước, bọn họ lui lại một bước!
Lúc này, từng tiếng xé gió vang lên, tông chủ, trưởng lão, cung phụng Ngự Thú Tông rốt cục xuất hiện, thấy đệ tử trong tông mình kém cỏi như thế, đều giận dữ hét lớn: "Các ngươi đang làm gì đấy, còn không mau lên, bắt lại chúng cho ta?"
"Tông chủ, tiểu tử này là quái vật, chúng ta không phải đối thủ của hắn a, chết mấy ngàn huynh đệ rồi, còn chẳng đụng được người hắn. Ngài bảo chúng ta lên như nào, coi như chúng ta chết sạch cũng vô dụng a!" Một tên đệ tử nhanh chóng cúi đầu nói. Đám đệ tử còn lại cũng không ngừng gật đầu.
Ngự Thú Tông chủ nhìn những thi hài dưới chân, lại nhìn về phía bọn họ Trác Phàm, liền kinh hãi: "Thần Chiếu bát trọng, Thần Chiếu ngũ trọng, Thần Chiếu nhị trọng, còn có Thiên Huyền cảnh? Ngươi nói là, đây đều là do bốn người bọn họ làm?"
"Không không không, khởi bẩm tông chủ, chỉ có mình tiểu tử kia làm, mấy người còn lại đều trốn ở phía sau hắn, căn bản không cần họ xuất thủ!" Đệ tử kia vội vã lắc đầu, chỉ vào Trác Phàm, kinh hãi nói.
Tông chủ càng kinh hãi: "Chỉ là một người. . . Đồ sát toàn bộ đệ tử Ngự Thú Tông ta, sao có thể? Linh thú của các ngươi đâu, chẳng lẽ các ngươi có linh thú mà cũng không thể bắt hắn sao?"
Nhưng hắn không nói còn tốt, nhắc tới chuyện này, những đệ tử kia càng như muốn khóc.
"Tông chủ à, không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay linh thú của chúng ta chết sống không chịu ra trận, thà rằng chết trong giới chỉ, cingx không nguyện ý đối mặt tiểu tử này, chúng cứ như đang sợ. . ."
"Hả?" Nghe được lời này, tông chủ càng thêm ngạc nhiên thốt lên, sau đó nhìn kỹ Trác Phàm, lại nhìn về phía trưởng lão cung phụng còn lại, ra lệnh: "Các ngươi phóng xuất linh sủng của mình đi, xem có vấn đề hay không!"
"Ha ha ha. . . Tông chủ yên tâm, linh sủng ở cùng lão phu mấy chục năm, vô cùng đáng tin, không như những đệ tử kia mới vừa thuần hóa, nhất định không có vấn đề!"
"Đúng vậy a, những đệ tử kia khẳng định là thuần hóa không đúng chỗ, cho nên lâm chiến mới như xe bị tuột xích!"
"Không sai, thuật thuần hóa linh thú là tuyệt kỹ của Ngự Thú Tông chúng ta, là do hậu nhân không nỗ lực mới thế, quả thực mất hết mặt mũi Ngự Thú Tông ta, xem ra ngày sau phải chỉnh đốn đám tiểu này quỷ thật tốt, ha ha ha. . ."
Còn chưa thử thả linh thú, đám kia lão gia hỏa đã bắt đầu cậy già lên mặt, chúng đệ tử không còn gì để nói, nhưng lo ngại thân phận của bọn họ, không ai dám lên t iếng chống đối.
Tông chủ hơi không kiên nhẫn, phất phất tay nói: "Nghênh địch quan trọng, chư vị trưởng lão ai có thể bắt giữ tên tiểu tử kia, bản tông chủ thưởng người đó một công!"
Một lão giả tự tin cười nói: "Hắc hắc hắc. . . Tông chủ yên tâm đi, linh thú cấp bảy của ta, Vân Dương Liệt Diễm Hổ, nhất định có thể bắt hắn, không phải chỉ là Thần Chiếu cảnh thôi sao!" Rồi hất lên giới chỉ, hét lớn: "Liệt Diễm Hổ, lên!"
Nhưng mà đợi một lúc, mọi người chỉ thấy lão gia hỏa kia tạo tư thế hiên ngang, lại không thấy linh sủng của hắn xuất hiện.
Tất cả mọi người nhìn người kia không nhúc nhích, liền bất đắc dĩ thở dài. Quả nhiên, linh thú của hắn cũng không thả ra được.
Có vài đệ tử còn che miệng cười trộm. Lão giả kia nhìn hai bên, xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, tông chủ thì càng nhíu chặt mày. Đây là có chuyện gì, sao hôm nay linh thú lại mất linh hết một lượt vậy? Chẳng lẽ, đám người này có năng lực đặc biệt nhằm Linh thú, nên mới nhằm vào Ngự Thú Tông hắn.