Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1394 - Chương 1409: Mới Có 200

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1409: Mới có 200

Người kia nửa ngày không thả ra được linh thú, lại một lão giả cười to lên: "Ha ha ha. . . Lão gia hỏa, đừng có nói khoác nữa!"

"Mới vừa rồi còn nói muốn đại lực chỉnh đốn đám tiểu gia hỏa này, kết quả linh sủng của ngươi cũng xảy ra vấn đề, xem ra đây là không phải do bọn đệ tử làm sai, mà là do thượng bất chánh hạ tắc loạn, trước tiên cần phải bắt đầu chỉnh đốn từ ngươi mới đúng!"

"Ngươi. . ." Người kia giận dữ, hung hăng trừng mắt về phía lão giả kia, lão giả kia lại không chút ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Ở cùng linh sủng mấy chục năm có gì to tát, linh thú cấp bảy của lão phu, Băng Hải Phiên Vân Báo, ở cùng lão phu trên trăm năm, phối hợp với nhau như một, bây giờ, vẫn phải để lão phu làm gương cho tất cả mọi người, dạy dỗ các ngươi làm sao mới có thể điều động linh sủng!"

Lão giả vung vung tay lên, chỉ Trác Phàm, quát lạnh: "Phiên Vân báo, lấy đầu tiểu tử kia về cho ta!"

Trong không gian giới chỉ truyền ra một chấn động, nhưng rất nhanh, chấn động biến mất.

Tĩnh, chết tĩnh!

Lão già vẫn giữ tư thế chỉ vào Trác Phàm, cả người cứng ngắc, lại một chút lông thú đều không phóng xuất được.

Lão đầu vừa rồi cười to, mỉa mai: "Hắc hắc hắc. . . Thế mà còn châm chọc lão phu, lão già kia, ngươi ở cùng linh sủng của ngươi trên trăm năm cũng không có gì đặc biệt a, còn không phải cũng như xe bị tuột xích sao? hahahaha"

Lão giả kia đỏ bừng mặt, hung hăng lườm hắn, lại bị nghẹn đến nói không ra lời.

Tông chủ càng thấy kỳ quái, vội vàng nhìn về phía các trưởng còn lại lão nói: "Các ngươi thử đi, xem đã xảy ra chuyện gì?"

Tất cả mọi người bắt đầu liều mạng kêu gọi linh thú của mình, nhưng lại không có ai thành công, mọi người ra sức vung vẩy giới chỉ trữ vật của mình, muốn vung linh thú ra. Nhưng tất cả đều vô dụng, không có một con linh thú nào nghe mệnh lệnh của chủ nhân, tất cả đều núp trong giới chỉ, không dám thò đầu ra!

Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hãi, khó có thể tin.

Điều động linh thú chiến đấu là tuyệt kỹ của Ngự Thú Tông bọn họ, nếu bọn họ không thể dùng linh thú, vậy chẳng khác nào vặt mất mộ cách tay của bọn họ, phế hoàn toàn một nửa thực lực của Ngự Thú Tông bọn họ. Hôm nay xuất hiện dị tượng không giải quyết, là tai hoạ ngập đầu của cả tông môn!

"Tông chủ!" Một tên trưởng lão lo lắng nói.

Tông chủ khoát tay, rồi âm trầm nhìn Trác Phàm, rống to: "Tiểu tử, đây có phải là ngươi giở trò quỷ hay không, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ cho bản tông, nếu không. . ."

"Ha ha ha. . . Thực ra rất đơn giản!" Trác Phàm nở nụ cười tà dị, bên trong mắt trái, Lôi Viêm màu đen đang không ngừng thiêu đốt, khoan thai nói: "Ta chính là thú trung chi vương, ở trước mặt ta, linh thú nào dám xuất hiện, đều chỉ có một con đường chết. Ngươi cảm thấy, bọn chúng có gan thò đầu ra sao?"

Mọi người chấn động, đều không rõ ràng cho lắm, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.

Thú trung chi vương?

Linh thú đúng thật có phân chia đẳng cấp, nhưng dám xưng vương, lại không có bao nhiêu, dù có, cũng không có con nào có thể dọa cho toàn bộ linh thú không dám ra ngoài a, linh sủng đã được thuần hóa, sống chung với nhân loại trong thời gian dài, sẽ càng có khuynh hướng nghe hiệu lệnh của chủ tử. Còn nữa, không phải tiểu tử này là nhân loại à, nào được xưng tụng là thú trung chi vương?

Bọn họ làm sao mà biết, bên trong mắt trái Trác Phàm chứa đựng diệt thế Lôi Viêm, chính là loại năng lượng dung hợp từ năng lượng của tứ đại thánh thú mà thành, đẳng cấp trên cả lực lượng của tứ đại thánh thú, càng có thể áp chế tất cả linh thú trong thiên hạ. Những nơi Lôi Viêm qua, đại biểu tử vong hàng lâm!

Cho nên không có con linh thú nào dám thò đầu ra, kể cả có chán sống cũng không muốn tìm đường chết kiểu như vậy.

"Tiểu tử, ngươi đừng có giả thần giả quỷ, cái gì mà thú trung chi vương, vớ vẩn!" Tông chủ quát lạnh: "Ngươi thành thật khai báo, ngươi là ai, vì sao xông tới Ngự Thú Tông ta? Còn nữa, ngươi dùng quỷ tà yêu thuật gì khiến đến tất cả linh sủng của chúng ta mất đi khống chế?"

Trác Phàm cười tà: "Mấy vấn đề trước, ta có thể trả lời, nhưng cái cuối cùng lại là bí mật của ta, không thể nói cho ngươi được. Còn ta là ai. . ."

Nói tới đây, Trác Phàm nhìn sang lục vương gia, lục vương gia rất thức thời, vội vã lui về phía sau một bước, ngậm chặt miệng, không ra một lời.

Trác Phàm cười hài lòng, lại nhìn về phía tông chủ nói: "Ta không có ý định nói cho ngươi, còn mục đích ta đến đây, ta có thể nói, nghe nói chỗ các ngươi có động thiên phúc địa, muốn mượn dùng một thời gian!"

"Hừ, mượn dùng? Không đến trăng tròn lại dám dùng, ngươi muốn chết sao?"

"Trăng tròn?" Trác Phàm nghi hoặc nói

Tông chủ thấy thế càng cười lạnh: "Ha ha ha. . . Nguyên lai ngươi chỉ biết chỗ chúng ta có một bảo địa, lại không biết rõ về bảo địa a. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao bản tông cũng không có ý định cho ngươi mượn, mà ngươi tự tiện xông vào bản tông, đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này!"

"Há, tự tin như vậy cơ à?" Trác Phàm xùy cười.

Tông chủ nhếch miệng cười, lộ ra vẻ mặt dữ tợn: "Tiểu tử, là ngươi quá tự tin. Dù ngươi có thể phá Ngự Thú chi thuật của chúng ta thì sao, ngươi cho rằng, chúng ta đường đường là một tông môn, không có linh thú phụ trợ thì sẽ trở thành bùn cho ngươi túy ý nặn sao? Dù nói thế nào, chúng ta cũng có hơn 200 cao thủ Hóa Hư cảnh đây!"

"200? So với hai nhà hạ tam tông còn lại, thật là quá ít, có thể ứng phó!" Trác Phàm thản nhiên nói: "Tông chủ, không biết nên nói ngươi cái gì mới tốt đây. Nghe ngươi nói này, ta thấy ta nắm chắc không ít phần thắng, ha ha ha. . ."

Tông chủ xấu hổ run lên, giận dữ mắng: "Tiểu tử đáng chết, chỉ là một tên Thần Chiếu bát trọng mà thôi, dám xem thường chúng ta? Người đâu, bắt sống tiểu tử này cho ta, ta muốn khiến hắn sống không bằng chết, dóc xương lột da hắn, cho hắn biết, kết cục vì dám coi thường Ngự Thú Tông chúng ta!"

"Vâng!" Vừa dứt lời, lập tức có một vị trưởng lão khom người ôm quyền, xông về phía Trác Phàm, đồng thời, một vệt kim quang lóe qua, một hư ảnh kim sắc cự hổ cao mấy chục trượng xuất hiện, giương nanh múa vuốt, hiển thị rõ Duệ Kim lệ khí!

"Ha ha ha. . . Tiểu tử, Thần Chiếu cảnh đánh với Hóa Hư cảnh, dù không sử dụng linh sủng, lão phu cũng có thể. . ."

Một đạo hồng mang lóe qua, sau lưng Trác Phàm đột nhiên mong ra một long trảo khổng lồ, một phát chộp lấy Kim Hổ, khiến nó không thể động đậy.

Tên trưởng lão kia lập tức trì trệ, lòng đầy kinh hãi, cuồng loạn gầm lên: "Đó. . . Đó là. . ."

"Đó là thần hồn, thần hồn của ta!" Trác Phàm cười nhạt nói, "Thần Chiếu cảnh đánh với Hóa Hư cảnh, đúng là ở vào thế yếu tự nhiên, đáng tiếc. . . thế yếu đó lại không bao gồm ta!"

Vừa dứt lời, đoàng một tiếng, Kim Hổ bị long trảo bóp nát thành phấn vụn, tiêu tán thành hư vô, ánh mắt trưởng lão kia vẫn đầy hoảng sợ nhìn Trác Phàm, không còn khí tức mà ngã xuống đất.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Trác Phàm mang đầy khiếp sợ.

Người này. . . Lại có thần hồn, mà lại lực lượng thần hồn còn mạnh như thế, còn có thể có thể miểu sát thần hồn cao thủ Hóa Hư cảnh!

Người này, đến cùng là thần thánh nào a!

Tông chủ đầy rung động nhìn chằm chằm Trác Phàm, bờ môi dần dần trở nên khô khốc, cắn răng nói: "Ngươi. . . Đến cùng là ai?"

"Vốn là khách qua đường, có điều, bây giờ a. . ." Trác Phàm khẽ cười đáp, trong mắt lóe lên tinh quang, một tiếng long ngâm vang lên, Đại Lực Xích Long Vương được phóng xuất ra, giương nanh múa vuốt, phát ra cương phong hung mãnh.

"Ha ha ha. . . bây giờ là đến đập phá nhà ngươi!"

"Thiên Long Thần Hồn? Ngươi. . . Ngươi là. . . Trác Phàm?" Tông chủ quá sợ hãi thốt lên, bọn người còn lại nghe vậy, thân thể không tự chủ được mà vội vã lui về sau một bước, trong mắt đầy sự dè chừng sợ hãi, còn có mê mang.

Bọn họ không hiểu, từ tin tức Ma Sách Tông truyền ra, không phải nói sau khi Trác Phàm phản tông, bị Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đến đây giúp đỡ bình loạn, cuối cùng tiêu diệt sao, sao lại còn sống?

Trên Song Long hội, như một viên sao chổi buông xuống, đệ nhất đệ tử Tây Châu, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ngự Thú Tông bọn họ?

Tất cả mọi người không hiểu, chỉ có một điều rõ ràng là, kẻ đến không thiện!

Tông chủ thở sâu, dần dần bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: "Trác Phàm, trên Song Long hội, ngươi diệt toàn bộ đệ tử tông ta, lão phu còn chưa tìm ngươi, không ngờ ngươi lại dám tự mình tìm tới cửa. Hừ hừ hừ. . . Lúc trước Thiên Địa Chính Nghĩa Tông không lấy mạng ngươi, vậy lần này để Ngự Thú Tông ta đích thân giải quyết ngươi, đây đúng là ý trời mà, để tông ta được trực tiếp báo thù, an ủi linh hồn đệ tử bản tông!"

"Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đều không thể giết được ta, hạ tam tông lót đáy các ngươi có cái gì lấy mạng ta?" Trác Phàm xùy cười.

Tông chủ nghiến răng nghiến lợi nói: "Trác Phàm, ngươi đừng càn rỡ, ai biết được tiểu tử ngươi đào tẩu khỏi tay Thiên Địa Chính Nghĩa Tông như nào? Ở đây, Ngự Thú Tông ta có hơn 200 cao thủ Hóa Hư cảnh bao vây ngươi, ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa, hôm nay ngươi chết chắc!"

"Ha ha ha. . . Ta nói rồi, mới có 200 thôi!"

"Im miệng, xem thường Ngự Thú Tông chúng ta sao? Hừ, bây giờ ta cho ngươi mở mang kiến thức, sự lợi hại của Ngự Thú Tông chúng ta!"

Tông chủ hét lớn, khua tay nói: "Cùng tiến lên, lăng trì hắn cho ta!"

"Vâng!" Một tiếng gầm thét ngút trời vang lên, tất cả trưởng lão phóng tới Trác Phàm, hơn 200 cao thủ Hóa Hư cảnh, uy áp mạnh mẽ đè xuống bọn người Trác Phàm.

Bọn người Liên Nhi hoảng hốt, nếu chỉ có một hai cao thủ Hóa Hư cảnh, Trác Phàm vẫn có thể tuỳ tiện giải quyết, nhưng 200 cường giả Hóa Hư cùng tấn công, bên mình há có thể chạy thoát?

Trác Phàm lại chẳng thèm ngó tới, chỉ nở một nụ cười lạnh, dưới chân đạp nhẹ một phát, đúng là không lùi mà tiến tới!

Những trưởng lão kia liền sững sờ, không hiểu ra sao, một đạo hắc mang lóe qua, trong tay Trác Phàm xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, chém mạnh ra một kiếm. . .

Bình Luận (0)
Comment