Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1425 - Chương 1440: Dã Thú

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1440: Dã thú

"Trác Phàm!" Tiếng gào thê lương vang vọng khắp nơi, oán hận cùng bi thương không lời nào tả xiết, các đệ tử nghe mà sợ đến mức thân thể co rúm lại, đồng loạt lui về phía sau.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tông chủ mà ngày thường đoan trang uy nghiêm lộ ra biểu lộ bạo lệ khát như thế máu.

Trác Phàm lại không thèm quan tâm chút nào, vẫn lạnh lùng nhìn hắn, thậm chí còn lộ ra nở một nụ cười tà dị châm chọc, đầy vẻ khiêu khích.

Bị lửa giận công tâm, bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, Nhậm Khiếu Vân không thèm đoái hoài tới việc suy tính xem thực lực Trác Phàm đến cùng như thế nào, vì sao có thể đón đỡ một quyền của hắn mà còn bình yên vô sự, hắn bất chấp, hung hăng xông tới Trác Phàm.

Một quyền tràn ngập phẫn nộ, hệt như lúc trước, không, lực lượng hẳn phải càng mạnh hơn lúc trước mấy lần, vả mạnh xuống đầu Trác Phàm, như thể dưới một chiêu này, liền muốn đấm xuyên cả toàn bộ đại lục.

Trác Phàm lại có vẻ không có ý tránh né, hắn cứ chằm chằm quyền phong ầm ầm xông đến, sau đó vào thời khắc cuối, mới duỗi ra Kỳ Lân Tí.

Đùng! Ào ào ào... Một tiếng vang trầm truyền ra, quyền, thủ lần nữa tương giao, dưới đại lực mang theo sự phẫn nộ đáng sợ, Trác Phàm lại một lần nữa bị đối phương đấm cho bay về phía sau hơn 100m, nhưng lần này không để bản thân bay xa thêm nữa, toàn thân Trác Phàm bỗng nhiên nổi bùng lên ngọn lửa màu vàng óng, khí thế cuồn cuộn ngập trời lập tức phóng xa tới tận chân trời, vô số lớp vảy màu vàng óng bao trùm toàn bộ bản thân!

C-K-Í-T..T...T! Trác Phàm cưỡng ép dừng lại, Nhậm Khiếu Vân nén giận xuất kích, một quyền không gì sánh kịp, quả thực lại bị Trác Phàm một tay đỡ được, khó tiến thêm nữa mảy may.

Nhậm Khiếu Vân co rụt mắt lại, cho dù đang nổi giận bừng bừng, cũng phải giật nảy cả mình, khó tin nói: "Làm sao có thể, Hóa Hư cảnh..."

Những trưởng lão, cung phụng cùng các đệ tử cũng đều ngây người, đồng thanh thốt lên: "Đúng a, làm sao có thể..."

Trác Phàm cười khinh miệt, thản nhiên nói: "Cái gọi là Dung Hồn cảnh, nói trắng ra chính là phương pháp lấy lực lượng thần hồn cường hóa nhục thân. Ngưng luyện kiếm hồn, thân thể như thân kiếm, kim cương bất hoại; ngưng luyện thú hồn, thì thân thể hóa thú, lực lớn vô cùng! Nhưng nếu thân thể đã đạt đến trình độ như vậy, vậy có phải, có đạt đến tu vi Dung Hồn cảnh hay không, cũng không quan trọng, đúng không!"

Nhậm Khiếu Vân run run, cắn răng nói: "Làm sao có thể, không ai có thể luyện thân thể đến cường độ như thế, người không phải dụng cụ, cũng không phải dã thú. Cưỡng ép luyện thể đến mức này, thân người nhất định sẽ hỏng, cho nên mới có Dung Hồn cảnh! Đã khắc thần hồn, lại cường thân tâm!"

Trác Phàm bật cười gật gật đầu, tán thưởng nói: "Không tệ, Nhậm tông chủ lại lĩnh ngộ được tinh túy của Dung Hồn cảnh rồi, thực sự đáng quý. Thực bản chất của Dung Hồn cảnh chính là cường hóa thân thể người đến cấp độ có thể chống đỡ linh thú, đây đại khái là truyền thừa từ thượng cổ, nếu không phải ta từng nghe qua một số di thư thượng cổ, đại khái cũng sẽ không nghĩ tới điểm này. Nguyên lai công pháp vũ kỹ cùng cảnh giới tu luyện đều sinh ra là vì đối kháng linh thú. Nhậm tông chủ có thể tự mình ngộ ra, ngộ tính thật không thấp đấy :V!"

"Ngươi đang nói cái gì đấy, lão phu không hiểu!" Nhậm Khiếu Vân hét lớn.

Trác Phàm lắc lắc đầu, trong mắt lóe lên tinh mang, thản nhiên nói: "Ngươi không cần hiểu, ngươi chỉ cần biết rằng, bây giờ tuy ngươi là Dung Hồn cảnh, nhưng ta chính là một con dã thú! Người chiến với thú, từ xưa đã bắt đầu, nhưng ai mạnh ai yếu, thì còn phải tùy! Ngươi đừng có cho mình là Dung Hồn cảnh thì nhất định sẽ mạnh hơn ta!"

Vừa dứt lời, Kỳ Lân Tí đột nhiên chấn động, đoàng một tiếng, đánh bay Nhậm Khiếu Vân ra xa.

Nhậm Khiếu Vân kinh hãi co rụt mắt lại, hắn giật nảy cả mình, triệt để kinh ngạc đến ngây người. Đã xảy ra chuyện gì, hắn đường đường Dung Hồn cao thủ, lại bị Hóa Hư cảnh tay không tấc sắt đánh bay, không thể nào!

Nhậm Khiếu Vân không tin, mọi người vây xem cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, tất cả đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng gần như không thể xảy ra.

Đúng lúc này, một tiếng động như muốn phá tan bầu trời vang lên, bóng người Trác Phàm lấp lóe, Kỳ Lân Tí mãnh liệt đấm ra một quyền, mục tiêu trực chỉ ngực Nhậm Khiếu Vân.

"Tông chủ cẩn thận!" Mọi người vội vã kêu to, Nhậm Khiếu Vân cũng cả kinh trong lòng, vội vàng nâng hai lên tay chặn lại.

Đùng! Giống như chín ngọn núi lớn cao trăm trượng đồng thời nện xuống cánh tay hắn, Nhậm Khiếu Vân chỉ vừa tiếp xúc một quyền của Trác Phàm, cả người liền như một viên lưu tinh vụt mạnh xuống, ầm vang đập xuống đất, chấn động mạnh lập tức truyền ra sóng chấn động, trong trong nháy san bằng cả khu vực rộng mười dặm thành bình địa.

Từng tiếng kêu sợ hãi vang lên, các đệ tử không phải Hóa Hư cảnh bị khí thế cường đại đổ ập tới, tất cả giật mình ào ào tránh né, cho dù là những cường giả Hóa Hư, cùng cao thủ Dung Hồn, cũng bị cảnh tượng trước mắt triệt để làm cho kinh ngạc, sắc mặt trở nên ngưng trọng

Tiểu tử này, làm sao lại mạnh như vậy!

Đây vẫn chỉ là Hóa Hư cảnh sao? Cho dù là Dung Hồn cao thủ, cũng chưa chắc đã hơn được như vậy a...

Soạt một tiếng, trước khi bụi mù tiêu tán, Nhậm Khiếu Vân đứng lên từ trong phế tích, khóe miệng trượt ra một dòng máu đỏ tươi. Nhưng hắn lại không để ý tới, bởi sự kiêng kị trong lòng đã buộc hắn phải quên sạch những nhỏ nhặt đó, phải tập trung dò xét bốn phía, tìm kiếm cường địch Trác Phàm.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Trác Phàm trong truyền thuyết lại còn mạnh đến tình trạng như vậy, ngay cả tông chủ trung tam tông như hắn cũng không phải là đối thủ. Phải biết, hắn là Dung Hồn cảnh, tồn tại cực kỳ thưa thớt ở Tây Châu, là thực lực mà rất nhiều người cùng cực suốt đời đều không đạt được!

Nhưng hôm nay, lại bị một tên tiểu tử áp chế đến tình cảnh như vậy... Nhậm Khiếu Vân run run hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Không đợi hắn phát tiết ra phẫn nộ, một tiếng cười khẽ vang lên: "Nhậm tông chủ, ngươi nhìn đi đâu đấy?" Theo sau đó là kim sắc lưu quang thoáng hiện, Trác Phàm bỗng dưng xuất hiện sau lưng Nhậm Khiếu Vân, Kỳ Lân Tí cường đại lại đấm ra một quyền.

Nhậm Khiếu Vân kinh hoảng, vội vàng xoay người, nhưng một quyền kia đã to lớn hết cỡ trong mắt hắn. Không có cách nào, hắn chỉ có thể lần nữa hai tay giao nhau, tụ lên lực lượng toàn thân, gồng lên chặn lại. Đùng một tiếng thật lớn, Nhậm Khiếu Vân lần nữa bị Trác Phàm đánh bay lên không trung.

Nhưng chưa kịp tỉnh hồn, cũng chưa kịp gáy thêm câu nào, lại một vệt kim quang lướt qua, Trác Phàm lại xuất hiện phía sau hắn, sau đó tiếp tục đấm mạnh một quyền vào lưng hắn.

Phốc! Lực đạo cường đại xuyên thẳng vào tim phổi, Nhậm Khiếu Vân không nhịn được mà phun ra một miệng máu tươi đỏ thẫm, sắc mặt lập tức uể oải xuống, sau đó thân thể cũng lần nữa rơi xuống mặt đất.

Lại một vệt kim quang lóe qua, trước khi Nhậm Khiếu Vân chạm đất, Trác Phàm lại lần nữa đón đầu, sau đó lại đấm ra một quyền đáng sợ.

Nhìn từ xa, Nhậm Khiếu Vân như quả bóng cao su, trong không trung, hắn bị Trác Phàm đập tới đập lui, nhưng chưa có lần nào được yên ổn đáp xuống đất hay lao vào trong đâu đó. Như biết phân thân chi thuật, Trác Phàm xuất hiện tại mỗi ngõ ngách, trầm trọng đả Nhậm Khiếu Vân kích!

Mọi người phía dưới dĩ nhiên đã trợn mắt tròn.

Nhanh, quá nhanh, thật nhanh, nhanh đến mức biến thái, nhanh như quỷ thần!

Tất cả mọi người biết, đây không phải phân thân thuật, mà chính là tốc độ đạt đến cấp độ làm cho người ta giận sôi, là cấp độ mà cho dù là cao thủ Dung Hồn cảnh, cũng vạn vạn khó có thể với tới.

Nhưng đến đây, bọn họ vẫn khó có thể tin được, một tiểu tử Hóa Hư cảnh lại có thân thủ biến thái như thế?

Nếu Nhậm Thông không chết, nhìn thấy tràng diện quen thuộc, nhất định sẽ rất giật mình. Đây có khác gì lúc Diệp Lân giao chiến với Trác Phàm? Chỉ là bây giờ Trác Phàm so với lúc đó, càng thêm kinh khủng hơn nhiều.

Tuy hai người đều được truyền thừa Kim Viêm cùng long thân luyện thể từ Long Tổ, nhưng phải biết, Kỳ Lân Tí của Trác Phàm là thân thể thánh thú hàng thật giá thật. Bây giờ tất cả hoàn toàn được cường hóa, Trác Phàm vận dụng Kỳ Lân Tí, còn có Kim Viêm bạo phát lực, thật không phải biến thái bình thường, coi hắn là nửa thánh thú cũng hoàn toàn không đủ!

Tiếng chấn động khiến màng nhĩ người ta đau nhức vẫn không dứt bên tai, trong nháy mắt, Nhậm Khiếu Vân bị Trác Phàm liên kích mười mấy quyền, cho dù là Dung Hồn cảnh, cũng có chút phần không chịu được, miệng cuồng loạn thổ huyết, gần như chưa bao giờ ngừng lại, sắc mặt hắn cũng càng ngày càng trắng, đến xanh lên, chỉ sợ không lâu sau, sẽ triệt để bị đấm chết!

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Khiếu Vân cảm thấy thật biệt khuất, đường đường nhất tông chi chủ, thế mà hai cha con lại chết dưới tay một tên Hóa Hư cảnh, còn là ngay tông môn của mình, mẹ nó, chết cũng mất mặt như vậy sao.

"Tông chủ!" Các trưởng lão cung phụng hét lớn, dường như đến lúc này mới nhớ tới, bây giờ không phải là thời điểm đơn đả độc đấu, lão đại nhà mình sắp bị đánh chết, các huynh đệ cùng lên đi.

Hơn mười vị cung phụng Dung Hồn cảnh quan chiến nửa ngày, vừa mới lấy lại tinh thần, đồng thanh hét lớn, cùng nhau phóng về phía Trác Phàm.

Thấy thế, Nhậm Khiếu Vân như mở cờ trong bụng, kích động như muốn khóc ra. Con mẹ nó, mấy lão già các ngươi cuối cùng mới xuất thủ, lão tử sắp chết đến nơi đây. Chỉ cần có hơn mười cao thủ Dung Hồn cùng tiến lên, dù tiểu tử có biến thái, cũng nhất định không phải là đối thủ. Dù sao, hắn vẫn chưa tới Dung Hồn cảnh a!

Trác Phàm cũng không còn quản được Nhậm Khiếu Vân nữa, chỉ đành quay sang bọn họ.

"Hảo tiểu tử, dám chủ động đối chiến chúng ta, xem chúng ta có giết chết ngươi hay không!"

"Hừ hừ, tiểu tử ngươi dám giết Thiếu tông chủ, làm tông chủ trọng thương, tội đã không thể xá, ngoan ngoãn nạp mạng đi a, ha ha ha..."

Đám người Thiên Hành Tông trên dưới quả thật như một, vũ lực chưa tới, võ miệng đã đi trước, như thể đám người bọn họ vây công thì có thể ăn chắc Trác Phàm vậy.

Hưu hưu hưu... Từng bóng người xẹt qua, ngay lập tức, Trác Phàm phải đối phó hơn cường giả Dung Hồn.

Nhưng ngoài dự kiến, đây không phải trận chiến đẫm máu dài lâu gì, bởi vì, thân thể mười mấy người lại bỗng dưng bị chia làm hai nửa, lả tả rơi xuống đất. Máu tươi đỏ thẫm nhuộm đỏ cả đại địa.

Lúc này, Trác Phàm đang cầm trong tay một thanh kiếm đen nhánh, tản ra huyết quang quỷ dị...

Nhậm Khiếu Vân trợn tròn mắt, vừa mới còn mặt mũi tràn đầy hi vọng, nhất thời ngây người, gương mặt trở nên trắng đi vì sợ hãi. Một kiếm chém giết hơn mười tên Dung Hồn cảnh, thực lực của tiểu tử này đã mạnh như thế sao?

Nhưng vì sao hắn giết mười mấy lão già chỉ cần một kiếm, đối với ta thì lại quyền đấm cước đá chứ?

Nhất thời, vô cùng hi vọng biến thành vô tận thất vọng, thất vọng biến thành tuyệt vọng, lại nghĩ đến thời gian được Trác Phàm đặc thù chiếu cố, Nhậm Khiếu Vân cay cú đến muốn khóc...

Bình Luận (0)
Comment