Phía dưới, từ trưởng lão, đệ tử, cung phụng, giờ này khắc này cũng đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, hít sâu một hơi, ngộc trệ tại chỗ, không thể tin được đây là sự thật.
Tông môn chỉ có hơn mười người cao thủ Dung Hồn cảnh, vậy mà một chiêu tuyệt sát, không có nào người sống.
Nhìn những khối toái thi tung tóe máu tươi, mọi người đều cảm thấy lạnh toát. Không gian chung quanh như ngừng lại, tất cả mọi thứ đều chết lặng, chỉ có vô tận tĩnh mịch!
Không để ý mọi người, Trác Phàm thu kiếm nhập thể, chậm chậm quay đầu lại, một lần nữa nhìn về phía Nhậm Khiếu Vân đang thâm tím mắt mày, nở một nụ cười làm hắn khiếp đảm.
Thân thể Nhậm Khiếu Vân chấn động, thất thần ngửa mặt lên trời, sắc mặt như thể hận thù cuộc đời.
Sao, còn chưa đã tay hả, ngươi nhìn chằm chằm lão phu làm gì? Ta sắp chết đến nơi rồi, hai mắt mông lung thấy tên nghịch tử nhà ta rồi, chỉ sợ thêm hai lần nữa thôi, là thật sự phải về chầu ông bà. Còn có những trưởng lão cung phụng kia, các ngươi còn đứng nhìn cái gì, mau lên giúp đỡ đi a!
Nhưng mà, những lão gia hỏa kia vẫn cứ ngây ngốc đứng ở đó, không có ai tiến lên. Không biết là thật bị cảnh tượng hãi hùng vừa rồi làm cho sợ, vẫn chưa tỉnh hồn, hay là giả vờ ngây ngốc, không muốn đi chọc vào tên sát tinh mà tìm đường chết.
Nhậm Khiếu Vân nhìn xung quanh một vòng, quả thực muốn tâm sự với mẹ bọn họ nhiều hơn.
Bình thường tên nào tên đấy giành chỗ nịnh nọt, không ai kém ai, giờ ở lúc sống còn, cần các ngươi cứu mạng, thì như xe tuột xích. Đám lão già này, thật quá không trượng nghĩa mà.
Nhưng mà, trong lòng của hắn có điều lo lắng, trong lòng đám kia lão gia hỏa cũng có chỗ khó a. Ngay cả hơn mười vị Dung Hồn cảnh đều bị tiểu tử kia một chiêu xử lý, Hóa Hư cảnh bọn họ đi lên, không phải chỉ là pháo hôi sao?
Tông chủ, ngươi cũng phải thông cảm cho chúng ta, thực ra chúng ta cũng chỉ vì bảo trì thực lực tông môn thui :3!
Trong lòng Nhậm Khiếu Vân cảm thấy đắng chát, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tro tàn. Xong, đã chẳng còn ai có thể cứu hắn, nơi này còn ai có thể cứu hắn a?
Trác Phàm nhếch miệng cười, lần nữa bước tới, vừa đi vừa thản nhiên cười: "Ha ha ha... Nhậm tông chủ, Thiên Hành Tông đường đường trung tam tông, cũng chỉ được có như vậy a. Trưởng lão cung phụng đều là bọn chuột nhắt nhát gan, trong lúc nguy cấp, không có một ai nguyện ý đứng ra, người tông chủ như ngài này cũng thật là đủ thất bại đấy!"
Sắc mặt Nhậm Khiếu Vân trở nên khó coi, trong lòng phiền muộn, nhưng không thể làm gì hơn, bởi hắn nói còn đúng vl, chỉ đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Lúc này, đám kia lão gia hỏa cứ như mới phản ứng được, vội vã kêu lên: "Tông chủ!" Mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, nhưng vẫn cứ không có ai tiến lên giúp đỡ.
Aizz, thôi thôi, lão tử xem thấu tâm tư đám già các ngươi rồi. Lão tử sắp chết đến nơi, các ngươi còn diễn kịch cái gì, để an ủi lão tử, để lão tử chết được nhắm mắt sao?
Nhậm Khiếu Vân Giương mắt liếc nhìn những người kia, nhẹ hừ một tiếng, đồng thời trong lòng cũng chứa đầy bi thương!
Hừ, dối trá!
Bây giờ hắn đã không phân rõ, đám lão gia này có phải thật lòng an ủi hắn hay không, hay là bình thường mang cái mặt nạ dối trá quen quá rồi, cái chất dối trá đã trở thành lẽ thường.
Tóm lại, hắn có thể xác định là, đám lão gia hỏa này bình thường ở bên cạnh hắn a dua nịnh hót, thời khắc mấu chốt, con mẹ toàn không đáng tin cậy! Sớm biết như thế, hắn phải để đám già này xung phong lên trước, trời ạ, hắn gấp gáp lên đối đầu con quái vật kia làm gì chứ?
Nhậm Khiếu Vân oán thầm, hối tiếc không thôi.
Đáng tiếc, tất cả đã không chẳng thể quay xe, Trác Phàm đã đứng bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, khí thế dồi dào đấm ra một quyền xuống đầu hắn.
Lần này không như thời gian chơi đùa zui zẻ vừa nãy nữa, hắn đã nhắm chuẩn vị trí hiểm yếu, trò chơi hành hạ đã kết thúc, Trác Phàm chán rồi.
Nhậm Khiếu Vân trầm lòng xuống, thở dài nhắm mắt lại, bất đắc dĩ ai thán.
Hôm nay chơi ngu không xem hoàng lịch cmnr. . .
Nhưng mà, một quyền túc sát mãnh liệt của Trác Phàm còn chưa nện vào đầu hắn, thì một tiếng xé gió vang lên, một tiếng phong minh bén nhọn truyền vào trong tai tất cả mọi người. Sau một khắc, cánh tay Trác Phàm trì trệ, ngay sau đó hắn lui về sau một bước, rồi cực tốc ngửa đầu cấp tốc bay ra sau. Cùng một thời gian, một đạo kiếm mang sắc bén xẹt qua chóp mũi hắn, cỗ Duệ Kim chi khí như có thể đâm xuyên hết thảy khiến hắn cảm thấy da mặt đau đớn như bị kim châm.
Cuối cùng, đạo kiếm quang kia xẹt qua hai gò má hắn, bắn thẳng ra giữa khu rừng phía sau hắn, chỉ đúng sau một khắc, một loạt tiếng động bạo hưởng chấn thiên triệt địa vang lên từ phía cánh rừng, ánh lửa ngút trời, bụi mù tỏa khắp nơi, 10km địa vực trong nháy mắt bị san thành bình địa!
Kiếm thế chi uy còn mạnh hơn hẳn một quyền mãnh liệt vừa rồi!
Có thể tưởng tượng, nếu một kiếm kia đâm trúng người hắn, sẽ phải tạo thành vết thương đáng sợ đến bực nào!
C-K-Í-T..T...T, Trác Phàm cưỡng ép ngừng bước, khi đứng dậy, trên trán đã chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh. Ngẩng đầu lên, thấy trong hư không cách đó không xa, một bóng người cao to đang đứng, diện bạch y, diện mạo trông rất trẻ. Trong tay hắn đang giữ lấy Nhậm Khiếu Vân, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mình.
Mọi người phía dưới giật mình, sau đó như nhìn tháy cứu tinh, tất cả mừng rỡ khom người hô to: "Đại cung phụng!"
Nhậm Khiếu Vân cũng thấy như được sống lại, khàn khàn giọng nói: "Đại cung phụng, ngài xuất quan..."
"Nếu ta không xuất quan, ngươi sẽ bị người ta đánh chết mất!" Đại cung phụng khẽ cười một tiếng, rồi chợt vung tay lên, ném Nhậm Khiếu Vân xuống phía dưới, đám trưởng lão cung phụng còn sống liền bay lên đỡ lấy hắn, lần nữa ân cần quan tâm Nhậm Khiếu Vân, đầy đủ hỏi han, nhưng mà bây giờ Nhậm Khiếu Vân chẳng thể có nổi một sắc mặt tốt đối với bọn họ.
Vừa mới có thời cơ tốt đưa than trong trời tuyết, các ngươi không trân quý, bây giờ muốn dệt hoa trên gấm? Hừ hừ, muộn rồi!
Vẻ mặt Nhậm Khiếu Vân quá đỗi âm trầm, đối mặt với mọi người quan tâm thăm hỏi, lại mặt lạnh không nói lời nào.
Đại cung phụng thấy thế thì bật cười, sau đó nhìn về phía Trác Phàm, có vẻ nghi hoặc nói: "Không biết các hạ có thù oán gì với Thiên Hành Tông ta, tại sao lại gây sự như vậy?"
"Một kiếm Hành Thiên, Hành Thiên Kiếm, Tiếu Vân Sơn?" Trác Phàm khẽ híp mắt lại, không trả lời hắn, rồi đột nhiên xùy cười nói: "Ngươi rốt cục xuất hiện, ta là đệ tử của đại cung phụng Ma Sách Tông, Viên Hưng Cương, Trác Phàm!"
Thân thể Tiếu Vân Sơn chấn động mạnh, mới bừng tỉnh gật đầu nói: "Thì ra là thế, ngươi chính là đệ tử mà hắn chứ nhắc đến a. Sư phụ ngươi trước khi lâm chung vẫn rất coi trọng ngươi, khắp khuôn mặt là vẻ kiêu ngạo, ta còn chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ tự đắc như thế. Khi đó, ngay cả ta đều muốn gặp ngươi một lần, chỉ là về sau nghe nói, ngươi bị đám người Thiên Địa Chính Nghĩa Tông để mắt tới, nên đã rất tiếc vì sau này không có cơ hội diện kiến... Không ngờ..."
"Không ngờ ta còn sống, còn tìm tới các ngươi trước?" Trác Phàm nở nụ cười tà dị, trong mắt bỗng dưng trần trụi lóe lên một đạo hàn mang, lạnh lùng nói: "Tiếu Vân Sơn, ta đã biết, sư phụ ta bị ngươi giết chết. Cho nên mục tiêu hàng đầu của ta hôm nay chính là ngươi!"
Nghe lời ấy, sắc mặt Tiếu Vân Sơn vẫn rất bình thản, vẫn yên tĩnh mà nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn Nhậm Khiếu Vân, gật đầu nói: "Thì ra là thế, ngươi giữ mạng hắn là vì dẫn ta mặt a!"
"Đúng vậy a, nhưng ngươi xuất hiện hơi muộn, nếu không hơn mười cung phụng Dung Hồn cảnh của quý tông đã không phải mất mạng sớm như vậy!"
"Ha ha ha... Xin lỗi, lão phu luôn bế quan, lúc đó không nghe được động tĩnh gì, xác thực tới chậm!" Tiếu Vân Sơn khẽ cười nói, vẫn cứ bình tĩnh như thường, có vẻ không chút để ý khi cao thủ tông môn của mình bị người khác giết.
Điều này làm Trác Phàm cảm thấy rất kỳ quái, vị đại cung phụng Thiên Hành Tông này không hợp với mấy lão đầu kia à, hay là do tâm cảnh đã đạt đến cảnh giới không quan tâm hơn thua?
Tiếu Vân Sơn nói tiếp: "Hôm nay ngươi đến là vì báo thù cho sư phụ, vậy trước đó, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, chẳng biết ngươi có thể trả lời hay không?"
"Đối với nguyện vọng của người trước khi lâm chung, ta vui lòng thành toàn!"
"Ha ha ha... Thật là cuồng vọng a, có điều..." Tiếu Vân Sơn bất ngờ cười to. Sau đó nhìn tình cảnh chung quanh, khen ngợi gật đầu: "Có điều, ngươi cũng thật có bản lĩnh để cuồng vọng. Khó trách có một đệ tử như ngươi, lão gia hỏa kia sẽ đắc ý như thế, xác thực thiên phú dị bẩm, không tệ. Chỉ là, lão phu nghe nói trước đó không lâu Ma Sách Tông bị đồ diệt, đây là do ngươi sao?"
Trác Phàm gật gật đầu đáp: "Không sai!"
"Vậy ngươi có biết, Ma Sách Tông là tâm huyết cả đời của lão gia hỏa kia. Cho dù những người kia phản bội hắn, là hung thủ giết hắn, nhưng đó vẫn là căn cơ của Ma Sách Tông, bọn họ chết, Ma Sách Tông hủy, tâm huyết suốt đời của hắn cũng hủy. Ngươi báo thù cho hắn như thế, đến cùng là tôn sư, hay là diệt đạo đây?"
Trác Phàm không có chút rung động khác thường nào, chốc lát sau, hắn bất chợt cười lớn, lắc đầu nói: "Ai nói ta vì báo thù cho vì sư nên làm vậy?"
Tiếu Vân Sơn sững sờ, không rõ ý hắn.
"Nói cho cùng, sư phụ đã chết, báo thù xong thì sao, không báo thù thì lại thế nào, ông ấy vẫn không thể sống lại được!" Trong mắt Trác Phàm lóe lên một đạo tinh mang cơ trí, "Ma Sách Tông đúng là tâm huyết của sư phụ, nhưng lại không phải của ta. Ta chỉ nhận sư phụ ta, chứ không nhận Ma Sách Tông. Trước kia ta đã nói với sư phụ, một ngày hắn còn ở Ma Sách Tông, ta mới coi Ma Sách Tông là nhà, nếu không... Ha ha ha, thân không tại, không là nhà. Sư phụ có đạo của chính mình, ta cũng có đạo của chính mình."
"Sư phụ bị người hại chết, lòng hắn có lẽ cũng không muốn tông môn hủy, nhưng trong mắt ta, cả cái tông môn đều là hung thủ giết sư phụ, nếu ta không hủy diệt bọn hỗn đản đó, thì không phải vấn đề ta có lỗi với sư phụ hay không, mà chính là vấn đề có hại với tâm ta. Tiếu Vân Sơn, ngươi có hiểu không?"
Tiếu Vân Sơn run run, khẽ nhúc nhích, suy nghĩ một hồi, rồi chợt ngửa đầu nhìn lên trời, nhớ lại những lời Viên lão đã tê tâm liệt phế hô lên lúc trước khi chết. . .
Tà Vô Nguyệt, ngươi sẽ khiến tông môn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục...
Nguyên lai hắn có ý này!
Tiếu Vân Sơn hít sâu một hơi, lại nhìn chằm chằm Trác Phàm, cười to lên: "Ha ha ha... Thì ra là thế, lão gia hỏa, bây giờ ta mới biết vì sao ngươi đắc ý với tên đệ tử này như thế. Quả nhiên, tốt, tốt rất a, ha ha ha..."