"Khuynh Thành, Khuynh Thành. . . Ngươi đừng như vậy, Trác Phàm đã không còn, hắn không ở nơi này. . ."
Hai nữ nhi Thủy Nhược Hoa và Đan nhi ôm lấy Sở Khuynh Thành đang điên cuồng tìm kiếm xung quanh, không ngừng kêu gọi, nước mắt như mưa, nghẹn ngào thuyết phục.
Người khác nhìn cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu, cái này gọi là trí tưởng tượng điên rồ. ..
Nhưng Sở Khuynh Thành không nghe người khác thuyết phục, nàng bướng bỉnh lắc đầu, chỉ chiếc nhẫn không ngừng lóe sáng khóc không ra tiếng: "Sư tỷ, huynh ấy không chết, huynh ấy thật sự ở nơi này. Không tin tỷ nhìn xem, chỉ có hai người chúng ta ở cùng một chỗ, chiếc nhẫn mới có phản ứng. Đây là tín vật huynh ấy cho ta, huynh ấy nhất định ở chỗ này. . ."
Sở Khuynh Thành như cố gắng giải thích để mọi người tin tưởng nàng, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, nàng chỉ muốn để cho bản thân tin phục mà thôi. Để bản thân tin tưởng Trác Phàm vẫn con trên thế gian.
"Khuynh Thành, chiếc nhẫn có chuyện gì xảy ra ta không biết. Nhưng vừa rồi đám người lão phu dò xét qua trong phạm vi trăm dặm quanh đây, trừ mấy người chúng ta thì không có sự sống."
Nhìn nàng thật sâu, Đỗ trưởng lão nhẹ nhàng nói.
Thế nhưng Sở Khuynh Thành nghe được, khẽ cắn môi son, không tin mà nói: "Không, hắn nhất định đang ở gần đây, là các ngài tìm không thấy huynh ấy, với bản lĩnh của huynh ấy, người phàm sao có thể tùy tiện phát hiện hành tung? Chỉ có ta, vợ chồng chúng ta một thể, ta biết huynh ấy ở đây…"
"Đủ rồi, Sở Khuynh Thành, đừng hồ đồ!"
Âu trưởng lão giận dữ lớn một tiếng, trán nổi gân xanh: "Chúng ta đều là cao thủ Quy Nguyên cảnh, một tên tiểu quỷ ẩn nấp ở gần đây chúng ta không tìm thấy sao? Đừng nói là hắn, phàm là một con kiến, chỉ cần còn sống, chúng ta đều có thể tìm ra cho ngươi, hiện tại chúng ta không tìm được, vậy thì không có người. Ngươi định điên đến khi nào?"
Sở Khuynh Thành trợn mắt liếc lão một cái, lần nữa ngửa mặt lên trời hô to, gọi tên Trác Phàm: "Trác Phàm, Trác Phàm, ta là thê tử của huynh, Khuynh Thành, huynh ra gặp ta đi. . ."
"Mấy người các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau mang nàng ta đi?" Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Âu trưởng lão mất kiên nhẫn khoát tay, nhìn bọn người Vũ Thanh Thu nói.
Vũ Thanh Thu vội vàng gật đầu, đuổi bước lên phía trước, muốn kéo Sở Khuynh Thành đi, thở dài nói: "Khuynh Thành sư muội, nhất định chiếc nhẫn kia của muội xảy ra vấn đề, Trác Phàm đã chết, không có khả năng xuất hiện ở đây, chúng ta đưa muội quay lại Song Long Viện điều dưỡng trước!"
"Không đâu, chiếc nhẫn sẽ không gạt ta, huynh ấy nhất định ở đây!"
Liều mạng giẫy giụa, Sở Khuynh Thành tiếp tục liều mạng gọi to: "Trác Phàm, Trác Phàm. . ."
Nhìn thấy cảnh này, Trác Phàm ẩn nấp trong Không vực cắn chặt hàm răng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khóe mắt ẩm ướt.
Hắn vốn biết, hắn không nên gặp mặt nàng, bởi vì thấy một lần sẽ không đành lòng xa cách.
"Khuynh Thành!"
Rốt cục, Trác Phàm trầm giọng, nghẹn ngào kêu lên.
Thân thể nhịn không được lắc run lên, tất cả mọi người nghe rõ âm thanh trầm đục, đều ngơ ngẩn. Sở Khuynh Thành sững sờ chốc lát, vẻ mặt vui mừng, hét to một tiếng. "Trác Phàm, là huynh sao, quả nhiên huynh còn sống!"
"Thế nào, chẳng lẽ Trác Phàm thật sự không chết?"
Ánh mắt khẽ híp lại, ba vị trưởng lão liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng nhìn bốn phía: "Nếu hắn không chết thì vụ án mấy tông môn bị diệt này được giải rồi!"
Thế nhưng bọn họ tra nửa ngày vẫn không tra được gì.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ ngột ngạt đột nhiên vang lên: "Ha ha ha. . . Ba tiểu quỷ các ngươi ở trước mặt lão phu ra vẻ, lộ ra nguyên thần, thật sự không biết tự lượng sức mình."
Vừa dứt lời, tiếng hô lớn vang lên, Lôi Viêm màu đen cuồn cuộn đột nhiên từ trong hư không dấy lên, vọt cao tới mấy trăm trượng, kéo dài trăm dặm, trong nháy mắt một mảnh Viêm Hải màu đen.
Tiếp đó, Lôi Viêm màu đen chậm rãi thành hình, cho thấy một bóng người cao trăm trượng đứng thẳng tắp, hai tròng mắt màu vàng óng dấy lên Kim Viêm nóng rực, giống như hai tòa núi lửa nhỏ đang thiêu đốt hừng hực.
Khí tức khủng bố hủy diệt, trong nháy mắt lấy sức mạnh Thái Sơn áp xuống khắp nơi, cho dù là ba vị Quy Nguyên cảnh trưởng lão, cũng cảm giác vô cùng khó thở, như thể bọn họ là những côn trùng nhỏ bé, có thể bị đối phương một chân giẫm chết bất cứ lúc nào.
"Đây là. . ."
Mọi người ngửa mặt lên trời nhìn ngọn lửa màu đen, giống như bóng người to lớn mấy trăm trượng, hai chân sớm đã dọa đến nhũn ra.
Cho dù là Diệp Lân, trong lòng rõ ràng hết thảy, giờ khắc này, toàn thân cũng giật mình phát run, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, trong lòng thắc mắc tự hỏi.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ Cửu U Ma Đế thật sự hạ xuống nhân gian?
Sẽ không sai, sức mạnh uy áp cường hãn thế này không thấp hơn sư phụ lão nhân gia. Trong nhân loại, cũng chỉ có thập đế mới có thực lực như vậy.
Không phải Cửu U Ma Đế đã mất tích à, tại sao đột nhiên xuất hiện ở phàm nhân?
Trong lòng Diệp Lân vừa sợ hãi là vừa khó hiểu.
Một người gặp qua Thánh Thú như hắn cũng hoảng sợ như thế này nói chi những người còn lại, lúc này sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch, hô hấp trở nên dồn dập.
Nhìn thấy cảnh này, đặc biệt sắc mặt sợ hãi của ba vị Quy Nguyên cảnh trưởng lão, thân hình to lớn trên trời xanh đột nhiên phát ra tiếng giễu cợt khinh thường: "Ha ha ha. . . Ba tên tiểu gia hỏa, vừa rồi không phải còn rất uy phong sao? Sao lúc này lại tịt ngòi như vậy?"
"Tiền. . . Tiền bối. . ."
Đỗ trưởng lão nhanh chóng khom người cúi đầu, run rẩy nói: "Không biết tiền bối là thần thánh phương nào?"
Hai tròng mắt vàng óng chớp động hỏa diễm nóng rực, bóng đen kia đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, âm thanh chấn động bầu trời: "Ha ha ha. . . Lão phu sớm nghe nói có rất nhiều người yêu thích bên ngoài, nhưng không nghĩ tới hôm nay gặp được ba người các ngươi. Không phải vừa rồi ba tiểu quỷ các ngươi hô hào muốn gặp lão phu sao? Còn nói không thấy chân thân của lão phu, tuyệt không tin. . . Làm sao, hiện tại gặp lão phu rồi cũng nên tin tưởng chút chứ!"
"Cửu U Bá Chủ?"
Nhịn không được lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh, ba trưởng lão triệt để kinh ngạc đến ngây người. Riêng Âu trưởng lão, vừa mới phân tích đạo lý thực lực của Cửu U Bá Chủ nhưng bây giờ chính thức nhìn thấy, lại hoảng sợ xém chút tiểu ra quần.
Ngón tay bóng người trước mắt có thể nghiền chết bọn họ không nói, ngay cả khí tức mạnh liệt tản mát ra cũng khiến bọn họ run rẩy không ngừng.
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn biết rõ, Thiên Địa Chính Nghĩa Tông bị diệt, không phải dùng năng lượng địa mạch dẫn động mà là thực lực thật sự.
Tuy Cửu U Bá Chủ còn chưa xuất thủ, nhưng bọn hắn đã có thể cảm nhận được uy năng hủy thiên diệt địa của người này.
Ba người vội vàng quỳ lạy, thân thể run rẩy phủ phục nói: "Tiền bối thứ tội, vừa rồi tiểu bối nói bậy, xin tiền bối không cần tính toán!"
"Ha ha ha. . . Ba tiểu quỷ, các ngươi tưởng lão phu bụng dạ hẹp hòi như các ngươi sao?"
Ngửa mặt lên trời cười lớn, hắc ảnh to lớn châm chọc nói: "Tiểu cô nương kia chỉ chống đối các ngươi vài câu thì lập tức không nể mặt, động thủ với nữ nhân người ta. Hừ, nếu lão phu cũng giống các ngươi thì ba trăm ngàn năm qua không biết bị tức chết mấy chục ngàn lần."
Lần thứ ba mọi người hít sâu một hơi, liếc nhìn nhau, âm thầm tắc lưỡi.
Trời ạ, ba trăm ngàn năm, lão gia hỏa này là cái gì vậy, sống đến ba trăm ngàn năm. Toàn bộ lịch sử tông môn Tây Châu cũng chỉ có vạn năm mà thôi, nhưng lão gia hỏa này lại sống ba trăm ngàn năm.
Thật sự là lão quái vật rồi, ngay cả Kiếm Tôn Bất Bại căn bản không có cách nào so sánh với lão được.
Không biết tu vi hiện tại của lão đã đạt đến loại cảnh giới nào, đoán chừng đã vượt qua Quy Nguyên cảnh rồi.
Nghĩ tới đây, trán ba người toát mồ hôi lạnh, sớm đã bị dọa đến run rẩy không ngừng, không dám nhúc nhích!
Không để ý đến ba người, hai mắt bóng đen to lớn kia nhìn qua Sở Khuynh Thành, trầm ngâm một chút, đột nhiên thở dài, vung tay lên, một chiếc nhẫn lôi quang nổ vang chậm rãi từ không trung rơi xuống: "Khuynh Thành, lão phu xưng hô với ngươi như vậy đi. Ngươi muốn tìm là cái này sao?"
Lạch cạch một tiếng, chiếc nhẫn rơi xuống tay Sở Khuynh Thành, định thần nhìn lại, đây chính là Lôi Linh Giới của Trác Phàm?
"Đây là Trác Phàm. . . Sao lại thế. . ."
Thân thể Sơ Khuynh Thành đứng không vững, vội vã nhìn về phía hắc ảnh to lớn kia, miệng há hốc muốn hỏi chút gì, trong lòng lại lo lắng, không dám hỏi ra.
Như hiểu được suy nghĩ của nàng, bóng đen kia dừng một chút, thản nhiên nói: "Con gái, quên hắn đi, hắn sẽ không trở về!"
Thân thể nhịn không được run lên, hai tay Sở Khuynh Thành nắm chặt.
"Ba mươi vạn năm trước lão phu khai sơn lập tông ở Thiên Ma Sơn, hoành hành thiên hạ, không ai có thể địch lại."
Như muốn nói lý do mọi chuyện, bóng đen kia nhẹ nhàng nói: "Nhưng ngự thế hai trăm ngàn năm sau, lão phu mệt mỏi, quyết định chuyên tâm khám ngộ thiên đạo, nên đóng cửa tông môn, biến mất trên đại lục. Thỉnh thoảng lão phu cũng sẽ du lịch các nơi trên đại lục, chọn lựa người có tư chất phù hợp làm đệ tử, Trác Phàm là đệ tử của lão phu."
"Lão phu ngộ đạo, coi trọng nhập thế trước, sau đó xuất thế. Hầu hết những đệ tử trong môn phái không hành tẩu trong đại lục, nhưng Trác Phàm nhập môn còn thấp, lão phu để hắn đi khắp thế gian, sau đó sẽ theo lão phu quy ẩn. Vốn nghĩ với thần thông lão phu truyền cho, bảo hộ sinh mệnh không có gì đáng ngại, nhưng vạn lần không nghĩ đến vẫn trúng kế kẻ ác, đây là số mệnh, haizzz. . ."
Bóng đen kia nói đến đây, cảm thấy vô cùng mất mát, thở dài không dứt, trong lòng đau khổ khi mất học trò yêu quý.
Ba Quy Nguyên cảnh trưởng lão nghe mà toát mồ hôi lạnh. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, mục đích là báo thù, nhưng bọn họ không có cách nào bắt người ta được.
Chẳng lẽ ngươi không nghe người ta nói, ba trăm ngàn năm trước đã hoành hành thiên hạ, cuối cùng vì chán ghét tranh đấu trong thiên hạ mới quy ẩn, người ta không cùng một cảnh giới với các ngươi đó.
Tính sổ với lão quái này, dù có huy động cả Tây Châu cũng không khiến được sợi lông người ta động đậy.
Mà người ta cũng đã nói, Thiên Ma Sơn không chỉ có mình hắn, người ta còn có đệ tử ẩn thế, nếu tất cả bọn họ đều xuất động, lật tung toàn bộ đại lục cũng là chuyện dễ dàng.
Vừa nghĩ đến đây, ba người sợ muốn tè ra quần. Lần này bọn họ đi dò xét, thật sự đã dò ra một tổ ong vò vẻ thật lớn. Cho dù Kiếm Tôn Bất Bại, đoán chừng cũng không dám động vào tổ ong này.
Chương 1449:Chiếu cố
"Tiền bối, chỗ lúc Trác Phàm chết, chúng ta từng nhìn thấy hỏa quang giống hôm nay, đó là do tiền bối gây nên sao?" Dường như Sở Khuynh Thành không chút sợ bóng đen này, mang theo hi vọng, khẩn cấp hỏi.
Bên trong ánh mắt, kim sắc hỏa quang lóe lên, bóng đen kia hơi gật đầu: "Không tệ, đó chính là lão phu gây nên!"
Mẹ nó, trong nháy mắt đã khiến sinh linh đồ thán kéo dài tám trăm dặm, lão gia hỏa này thật sự quá khủng bố.
Ba vị trưởng lão trong lòng càng lo sợ hơn.
Thế nhưng Diệp Lân nghe đến đây xém chút phun nước ra ngoài, tình huống lúc đó thế nào hắn là người rõ ràng nhất, dù sao cũng là hắn gây nên. Nhưng bây giờ bóng đen này lại thừa nhận bản thân làm, không cần phải nói, người này khẳng định không phải Cửu U Ma Đế hạ phàm, mà chính Trác Phàm giở trò quỷ.
Nhưng hắn làm sao có thể làm chuyện này như thật vậy chứ? Ngay cả ba vị Quy Nguyên cảnh trưởng lão cũng bị hắn hù đến hoảng sợ.
Nhìn ba vị trưởng lão nằm rạp trên mặt đấy, trong Diệp Lân không khỏi cười thầm.
"Như vậy. . . Lúc đó Trác Phàm huynh ấy. . ." Trong lòng còn mang theo một tia hi vọng sau cùng, Sở Khuynh Thành vội vã lên tiếng.
Nhìn nàng thật sâu, bóng đen kia lại lạnh lùng nói: "Chết!"
"Chết?" Thân thể nhịn không được chấn động, Sở Khuynh Thành lùi về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng đau xót không thể tả, Trác Phàm núp trong bóng tối, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của người trong lòng, hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt, cắn chặt răng, trầm thấp nói: "Lúc đó lão phu đuổi tới, thần hồn tiểu đồ Trác Phàm đã bị câu diệt, hài cốt máu thịt be bét. Bởi vậy, dưới cơn nóng giận lão phu mới tiêu diệt hết những người kia. Sau đó, lão phu đem hài cốt tiểu đồ mang về Thiên Ma Sơn an táng, không muốn oan uổng tiểu đồ nên mới trở lại thay tiểu đồ giải quyết hết thẩy ân oán."
"Chỉ bốn tông môn Tây Châu mà dám giết đệ tử Thiên Ma Sơn. Hừ, thật lớn mật, trong mấy vạn năm ngộ đạo, tính khí ta đã hiền lành không ít, nếu không toàn bộ Tây Châu…, hừ!"
Thân thể ba trưởng lão run rẩy lập cập, đầu cúi càng sâu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lần này bốn tông môn đã thật sự chọc giận đại thần hủy thiên diệt địa rồi, nếu không phải gần đây tính khí người ta trở nên tốt hơn, thì toàn bộ Tây Châu cũng an toán trong biển lửa.
Có thể tưởng tượng, một người có thể hô mưa gọi gió ba trăm nghìn năm trước thủ đoạn không sắc bén được sao?
Nói như vậy, tứ tông thật sự đáng bị diệt, để khỏi gây phiền cho Tây Châu.
Trong lúc nhất thời, ba vị trưởng lão đã triệt để quay đầu thương, không còn muốn giải oan vụ án bị diệt tông nữa, mà trong lòng tức giận mắng bọn họ không thôi, vì bọn họ đã gây nên phiền phức lớn như vậy.
Dù có gây với Bất Bại Kiếm Tôn cũng không nên trêu chọc lão yêu quái này.
"Nói như vậy huynh ấy chết thật rồi sao?"
Dường như hoàn toàn không nghe được lời bóng đen kia nói, trong mắt Sở Khuynh Thành đã hiện lên vẻ chết chóc, đồng tử ngưng tụ, trong nháy mắt ngất đi.
Bọn người Thủy Nhược Hoa vội vàng đỡ lấy, hô lớn: "Khuynh Thành, Khuynh Thành, ngươi làm sao thế?"
Trác Phàm không nhịn được muốn lao ra, muốn ôm thê tử hắn vào lòng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng kềm chế, tay vươn ra nhưng lui về, bất đắc dĩ nhắm hai mắt, lắc đầu.
Giờ này khắc này, lòng hắn đau như cắt, lại bất lực, bởi vì đối thủ của hắn trong tương lai phải đối mặt thật sự quá cường đại, gần như chắc chắn phải chết, mà không biết khi nào hắn sẽ xuất hiện.
Hắn không muốn liên lụy đến nàng mới nhẫn tâm chặt đứt cuộc hôn nhân khó khăn lắm mới có được này.
Vù!
Một đạo không gian dao động vang lên, Lôi Linh Giới trong tay Sở Khuynh Thành bỗng dưng biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã đi đến trước mặt bóng đen trong không trung, dần dần dung nhập vào trong bóng đen.
"Mấy tên tiểu quỷ các ngươi nghe kỹ cho ta, con bé Khuynh Thành này là thê tử của đệ tử Trác Phàm ta, lão phu cũng nhận nàng là người Thiên Ma Sơn."
Nhìn Sở Khuynh Thành thật sâu, hắc ảnh xa xôi lên tiếng: "Sau khi nàng tỉnh lại các ngươi nói với nàng, chiếc nhẫn trong tay nàng từ nay về sau đều được đệ tử Thiên Ma Sơn nhận ra. Nếu có bất kỳ khó xử gì đều không cần phải lo lắng, khi chiếc nhẫn lóe lên lôi quang, tất có hi vọng mới xuất hiện."
Lời vừa dứt, tiếng phần phật vang lên, bóng đen kia nhất thời tiêu tán, uy áp khủng bố cũng đột nhiên biến mất không còn thấy tăm tích.
Ngẩng đầu nhìn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực phía trước, bốn phía không một bóng người, dường như vị cao thủ kia đã rời đi, cuối cùng ba vị trưởng lão cũng đứng lên rồi lại ngã xuống, thở hồng hộc không khí nóng rực, thở dài một hơi.
"Đỗ lão đầu, vừa rồi lão phu thật sự hoảng sợ, lão quái vật kia, à không, trước mặt lão tiền bối kia, lão phu còn khẩn trương hơn đứng trước song tôn."
"Không phải sao, đừng nói là song tôn, sau này lão phu tình nguyện đối mặt với Bất Bại Kiếm Tôn, cũng không muốn đối mặt với lão tiền bối này. Trên người hắn có cỗ khí tức hủy diệt, thật khiến người ta sợ hãi."
"Đúng vậy!"
Ba người liếc nhìn nhau như vừa thoát khỏi tai ương, nhanh chóng hô hấp lấy không khí.
Thế nhưng rất nhanh, ba người nhìn mọi người vây quanh Sở Khuynh Thành, dường như lại nghĩ tới điều gì, vội chỉ nàng nói: "Nhanh, mau dẫn nàng về tông!"
"Âu trưởng lão, Khuynh Thành sư muội đã thương tâm quá độ mà ngất đi, sẽ không náo loạn, ngài còn muốn kéo nàng về tông môn sao?" Vũ Thanh Thu bất đắc dĩ thở dài nói.
Thế nhưng nghe được lời này, Âu trưởng lão nói thẳng vào mặt hắn: "Kéo cái rắm nhà ngươi, ta bảo ngươi kéo nàng trở về sao? Ta bảo các ngươi hộ tống đưa bà cô nhỏ này về tông môn điều dưỡng cho thật tốt, nàng cũng không thể lại xảy ra chuyện."
Ồ.
Mọi người sững sờ vì trưởng lão thay đổi thái độ đột ngột. Vừa rồi vì Sở Khuynh Thành chống đối hắn, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ. . .
Biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, Âu trưởng lão bất đắc dĩ trợn trừng mắt.
"Các ngươi ngốc sao? Không nghe thấy tiền bối mới nói gì à, tiền bối đã nhận Sở Khuynh Thành là thê tử của đồ nhi lão, phía sau nàng có Thiên Ma Sơn bảo bọc. Nếu nàng có chuyện ở Song Long Viện chúng ta, lão tiền bối lại tìm đến, chúng ta còn có thể sống xót sao? Ngược lại sau này lão tiền bối có thể làm chỗ dựa của chúng ta, cho dù Bất Bại Kiếm Tôn đánh tới, chúng ta còn sợ cái rắm!"
"Cho nên, hiện tại bà cô này là báu vật trong tay chúng ta, chúng ta phải chăm sóc cho tốt" Âu trưởng lão kiên định, sắc mặt nghiêm túc, hai vị trưởng lão cũng gật đầu tán thành.
Đến tận lúc này, mọi người mới hiểu được tâm ý của bọn họ, gật đầu hiểu rõ, mấy vị trưởng lão này mẹ nó thật là thực tế.
Diệp Lân cũng hiểu được vì sao Trác Phàm mượn danh nghĩa vị Cửu U Bá Chủ để nói ra lời kia, thì ra muốn che chở cho Sở Khuynh Thành.
Lúc trước Sở Khuynh Thành chống đối trưởng lão, hắn cũng nhìn rõ. Tuy nhiên hắn không thể trực tiếp hỗ trợ, nhưng mượn lời của Cửu U Bá Chủ thì mấy trưởng lão liền phải hầu hạ hiếu kính nàng ta.
Xoay sở đủ đường vẫn muốn bảo hộ an toàn cho thê tử, có thể tưởng tượng được sau khi trải qua chuyện này, cho dù ngày sau Tây Châu có nguy hiểm gì, ai dám phái Sở Khuynh Thành đi, bảo hộ nàng còn không kịp.
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Lân âm thầm tán thưởng, sau đó nhìn ba vị trưởng lão nói: "À, trưởng lão, thảm án diệt môn của tứ tông đã có kết quả, thế nhưng còn một chuyện, vị Cửu U Bá Chủ báo thù cho đệ tử nhưng Ngự Thú Tông không có..."
"Được, coi như nó có đi!"
Vội vã khoát tay, Đỗ trưởng lão ngăn lại nói: "Lão tiền bối vừa rồi đã hù chết chúng ta, chúng ta còn có thể tìm tới hỏi hắn Ngự Thú Tông xảy ra chuyện gì sao? Mà Ngự Thú Tông không có giao tình, lại có thù oán với Trác Phàm, dù vị sư phụ này trút giận cho đệ tử, dù sao chuyện này chúng ta cũng không thể lại đi điều tra, cứ báo cáo như vậy đi."
Diệp Lân khẽ gật đầu, trong lòng cười thầm, có thể như thế là tốt nhất.
Ngay sau đó, mọi người liền mang theo Sở Khuynh Thành hôn mê nhanh chóng rời đi. Ba vị trưởng lão cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn chút nào.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người rời đi, không gian vô hình dao động, Trác Phàm yên lặng từ trong Không vực đi ra, ánh mắt buồn bã thương cảm.
Đây là lần ly biệt sau cùng của hắn và Sở Khuynh Thành.
"Đại ca, diễn xuất vừa rồi của huynh rất tuyệt, khiến chúng ta hoảng sợ đến tiểu ra quần, ta còn tưởng Cửu U Ma Đế thật sự hạ phàm!" Bỗng nhiên, một tiếng kêu lớn vang bên tai Trác Phàm.
Ngước mắt nhìn qua, Trác Phàm nhìn thấy Diệp Lân không biết quay lại từ lúc nào.
Trong mắt mang theo tia nghi hoặc, Trác Phàm lạnh lùng nói: "Sao ngươi lại trở về?"
"Hắc hắc hắc. . . Có chút chuyện không hiểu nên xin phép ba lão gia hỏa trở lại, nhờ đại ca chỉ giáo." Diệp Lân khom người cúi đầu nói.
Liếc mắt nhìn hắn, Trác Phàm xoay người rời đi: "Không có hứng thú!"
"Haizz, huynh thật không nể mà, đại tẩu có thể xuất hiện ở đây, chính là ta mang đến đó, nếu không chuyến đi lần này đến Tây Châu của huynh căn bản không có ý định gặp lại tẩu ấy rồi."
Thân thể hơi chậm lại, Trác Phàm suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Nói, chuyện gì?"
"Thì hóa thân Ma Đế vừa rồi đó, không biết huynh làm thế nào giống như thật, đã hù dọa ba lão Quy Nguyên cao thủ sợ mất mật!" Gặp Trác Phàm đáp ứng, Diệp Lân nghiêm mặt tiến lên, hì hì cười nói.
Trầm ngâm một chút, Trác Phàm nhẹ nhàng lên tiếng: "Chuyện này rất đơn giản, ba phần thật bảy phần giả! Hóa thân to lớn kia là huyễn ảnh ta làm ra, thật sự rất khó lừa ba lão cao thủ Quy Nguyên, thế nhưng bọn họ đều đã bị thương, thực lực bản thân yếu bớt, cảm giác không còn nhạy cảm. Thứ hai bóng đen kia thật sự ta đã thêm vào một chút Diệt Thế Lôi Viêm, nhưng cũng không quan trọng, quan trong nhất là hai con ngươi kia, nó là hai viên Long Tức Đan đó."
"Sức mạnh thật sự của Long Tổ phát tán khí thế tự nhiên cũng không thể so sánh nổi. Cứ như vậy, khí thế và huyễn ảnh đều có, bọn họ tự nhiên xem giả thành thật!"
"Cao minh, thật sự là cao minh, không hổ là nam nhân dựa vào nhanh nhẹn linh hoạt tính kế đánh bại ta." Trong lòng Diệp Lân tán thưởng, giơ ngón tay cái về phía Trác Phàm.
Không thèm liếc nhìn hắn, Trác Phàm trực tiếp quay người rời đi, thế nhưng đi chưa được mấy bước, lại đột ngột dừng lại, sâu xa nói: "Từ nay về sau, ta sẽ rời khỏi Tây Châu, ngươi ở trong Song Long Viện, Khuynh Thành bên kia. . ."
"Yên tâm, có ta ở đây, đại tẩu không có việc gì!" Không đợi Trác Phàm nói xong, Diệp Lân đã vỗ ngực bảo đảm.
Nghe được lời này, khóe miệng Trác Phàm nở nụ cười vui vẻ, không hề nói gì, cất bước chậm rãi biến mất trong ánh lửa ngút trời.