Vèo vèo vèo. ..
Hỏa diễm vàng rực thiêu đốt hết thẩy bốn phía, khiến không gian bắt đầu vặn vẹo, lần lượt bùng lên không trung, bóng dáng Sở Khuynh Thành và tiểu tổ điều tra Song Long Viện dừng chân lại nơi không thích hợp này.
Cho dù ba vị trưởng lão Quy Nguyên cảnh, hô hấp trong không khí khô nóng này cũng cảm thấy vô cùng tức ngực, huống chí những đệ tử Hóa Hư cảnh.
Giờ khắc này, bọn họ đã sớm không thở nổi, vẻ mặt vô cùng thống khổ, dường như ở lại nơi này lâu hơn một khắc, sinh mệnh lực của bọn họ sẽ tiêu hao thêm một phần.
"Con mẹ nó, cảnh tượng này lại do người tạo ra sao?"
Phóng tầm mắt nhìn xa, nơi này ngoại trừ hỏa diễm vàng óng không có chút khí tức sinh mệnh nào hiển lộ, Đỗ trưởng sợ hãi kêu lên: "Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thiên Địa Chính Nghĩa Tông thuộc thượng tam tông đã bị tiêu diệt toàn diệt, đây chính là thực lực Thiên Ma Sơn, Cửu U Bá Chủ sao?"
Cửu U Bá Chủ. . . Thiên Ma Sơn?
Trác Phàm khẽ nhíu mày, hắn tránh trong hư không lĩnh vực, nghe đến hai tục danh quen thuộc này vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm hỏi, không biết làm sao bọn họ biết hai cái tên này?
Thế nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu ra, chắc hẳn bọn họ đi qua Thiên Vũ nghe ngóng. Xem ra Song Long Viện, thật sự đã bắt đầu điều tra tông môn Tây Châu bị diệt vong.
Như vậy cũng tốt, đẩy lên người Cửu U Bá Chủ hư vô mờ mịt, ngược lại có thể kết thúc việc này, loại bỏ việc Song Long Viện nắm lấy không buông, không ngờ lúc thuận miệng nói chơi ở Thiên Vũ lại tạo thành con đường thoát thân cho hắn.
Nếu không, Song Long Viện tiếp tục điều tra chỉ sợ rất nhanh liền có thể tra được thân phận thật sự của hắn, như vậy sẽ không hay.
Dù sao, mặc dù hắn không sợ thế lực Tây Châu, nhưng cũng không muốn gây nên phiền phức, bị truy sát khắp nơi. Trong lòng Trác Phàm hiểu rõ, tiêu diệt tứ tông Tây Châu liên tiếp dù thế nào cũng là tội lớn ngập trời không thể trốn tránh, không ai có thể bảo vệ hắn!
"Chuyện này thật sự do Cửu U Bá Chủ tạo thành sao?"
Âu trưởng lão kinh hãi, nhìn bốn phía, không thể tin nói: "Tuyệt không có khả năng này, nhân loại không ai có thực lực mạnh mẽ đến vậy, chỉ sợ cho dù là Kiếm Tôn Bất Bại mạnh nhất đại lục cũng không thể làm làm đến bước này."
"Vậy ý ngươi là. . ."
"Trong này nhất định gì đó!"
Đỗ trưởng lão nghi ngờ nhìn về phía hắn, ánh mắt Âu trưởng lão lóe lên, khẳng định nói: "Tuyệt không có khả năng chỉ một mình hắn gây nên, nhất định có nguyên nhân khác nhưng chúng ta không phát hiện ra. Cũng có thể trong lòng Thiên Địa Chính Nghĩa Tông vốn có một số nhân tố nguy hiểm, vừa lúc bị hắn sử dụng. Nếu không vì sao tông môn trước đó bị diệt tông lại không có cảnh tượng thê thảm, duy chỉ có Thiên Địa Chính Nghĩa Tông bị như vậy? Tóm lại, lão phu tuyệt đối không tin, tu giả nhân loại có uy năng như thế!"
Nghe được lời này, mọi người suy nghĩ một chút, cùng nhau gật đầu tán thành.
Đúng vậy, nếu người kia thật sự khủng bố như dự đoán, bọn họ còn tra cái gì, cho dù tra được thì thế nào, không phải chỉ làm pháo hôi cho người ta sao? Có khả năng toàn bộ Tây Châu đều bị hủy!
Vậy bọn hắn tra được cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nếu đúng như lời Âu trưởng lão nói thì lại là chuyện khác. Sử dụng năng lượng địa mạch tạo thành thảm cảnh, như vậy thực lực của người này cũng không phải thông thiên, bọn họ còn có thể cùng chống đỡ!
Trác Phàm bên trong Không vực nghe bọn họ nói cũng âm thầm gật đầu, xem ra những tên điều tra này vẫn có người dùng đầu óc suy nghĩ. Thật sự đúng là như vậy, người phàm tuyệt đối không có cao thủ có thực lực đến vậy.
Có điều ai bảo đây là Thánh Thú mạnh nhất Thánh vực, người phàm chưa thấy qua, chưa từng nghe nói cũng chẳng có gì lạ. Vì vậy mới có thể nghĩ đến có người mượn sức mạnh Địa Mạch để diệt tông xem như cũng rất công phu rồi.
Nhưng cứ như vậy, tiểu tổ này sẽ tiếp tục điều tra, rất bất lợi để Trác Phàm thoát thân, trong lòng Diệp Lân biết rõ, nhưng lại không biết nên kết thúc như thế nào, chỉ có thể xa xôi nói: "Âu trưởng lão, cũng có thể không phải do một mình Cửu U Bá Chủ gây nên, nhưng nếu thực lực của cả tông môn Thiên Ma Sơn mà nói, người xem nếu chúng ta tìm tới cửa, tất cả chiến lực Tây Châu có thể liều một phen sao?"
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Đúng vậy, có lẽ một người không thể có thủ đoạn nhưng Thiên Ma Sơn cao thủ như mây, cảnh tượng thê thảm này là do tất cả mọi người phát lực tạo thành, điều này chứng minh tông môn bọn họ chiến lực mạnh hơn một tông toàn bộ Tây Châu, tất nhiên bọn họ không tra được, dù sao tra ra cũng đánh không lại, không bằng cứ vậy mà dừng.
"Không thế nào!"
Không ngờ ngay lúc mọi người do dự, Âu trưởng lão suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, cười toe toét nói: "Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ xem cảnh tượng hủy thiên diệt địa này, toàn bộ cao thủ đại lục liên hợp lại có thể tạo thành được không? Cho nên, tạo thành cảnh này vẫn uy năng Thiên Địa, không phải sức người. Lão phu vẫn cho rằng, tên Cửu U Bá Chủ mượn lực mà làm, thậm chí cũng muốn dùng phương pháp này quy phục chúng ta, phô trương thanh thế. Để cho chúng ta nghĩ hắn có thực lực bất phàm nên đánh trống lui quân. Điểm này, lại hoàn toàn chứng minh hắn cũng không mạnh như tưởng tượng của chúng ta, còn e ngại thế lực của Tây Châu."
"Nếu không thì hắn đã không cố kỵ gì, vì sao mỗi lần diệt tông hắn không dám công khai hiện thân? Mà chúng ta đi tới nơi này, cũng không thấy người rời đi, rõ ràng là ẩn núp đào tẩu, không dám gặp người khác."
Âu trưởng lão nói đến nước bọt bay tứ tung, càng nói càng lớn tiếng, càng phân tích càng cảm thấy có lý, ngay cả lão cũng bội phục bản thân, không ngờ lão lại thông minh như vậy?
Người khác nghe được cũng liên tục gật đầu, không ngờ lão nhân này linh hoạt như vậy, Trác Phàm đang ẩn núp cũng khẽ gật đầu. Nếu không phải chuyện này do hắn gây ra, hắn sẽ thật sự tin lời giải thích của lão gia hỏa này.
Diệp Lân nhìn lão gia hỏa vẫn cắn chặt không thả, bất đắc dĩ bật cười một tiếng, thở dài: "Có câu không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất Cửu U Bá Chủ thật sự không dễ trêu chọc thì sao? Chúng ta tra được hắn làm, đến lúc đó cùng hắn mặt đối mặt, kết cuộc như thế nào?"
"Không có cái gì vạn nhất, chỉ cần lão phu không tận mắt nhìn thấy chân thân của Cửu U Bá Chủ thì tuyệt không tin, trên đời này làm gì có người có khả năng thông thiên như vậy, bà mẹ nó, còn vô pháp vô thiên hơn Kiếm Tôn Bất Bại, hừ!"
Thờ ơ khoát tay, dường như Âu trưởng lão tin phục lời giải thích của lão, vô cùng cuồng ngạo mà nói.
Thấy vậy, mọi người trầm ngâm một chút, cũng khẽ gật đầu, cảm thấy có lý, xem ra vẫn phải tiếp tục điều tra.
Trác Phàm liếc nhìn bọn họ, bất đắc dĩ bật cười một tiếng, lắc lắc đầu. Dù sao tứ đại tông môn đã bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn không thể lưu lại Tây Châu, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khẽ than thở một tiếng, Trác Phàm lần nữa nhìn bóng dáng xinh đẹp bên trong hỏa quang vàng rực, hai mắt nhắm lại.
Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại, Khuynh Thành...
Xì xì xì. ..
Không ngờ đúng lúc này, từng tiếng sấm sét đùng đùng nổ tung, lôi quang trong tay Trác Phàm nhảy vọt, hắn cúi đầu xem qua, đột nhiên nhìn thấy Lôi Linh Giới tỏa chiếu hào quang sáng chói.
Cùng lúc đó, chiếc nhẫn trong tay Sở Khuynh Thành cũng phát ra lôi quang y như vậy.
Hai mắt Trác Phàm co rụt lại, nhìn hai chiếc nhẫn một chút, hoài nghi nói: "Làm sao có thể, bên trong Không vực cũng giống như ở trong một không gian khác, vì sao hai Lôi Linh Giới sẽ phát sinh cộng hưởng?"
Thế nhưng hắn làm sao biết được, vật theo nhân tâm, đồ vật này làm bạn lâu ngày với chủ, tự nhiên tâm linh tương thông với chủ. Giờ này khắc này, trong lòng Sở Khuynh Thành và Trác Phàm thương nhớ lẫn nhau, nên khiến hai chiếc nhẫn vượt qua không gian cách trở, phát sinh ra tiếng!
"Trác. . . Trác Phàm?"
Tay chậm rãi giơ lên, Sở Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Lôi Linh Giới trong tay phát ra tia sáng chói mắt, nước mắt giàn giụa, bờ môi khẽ run, không biết sợ hãi hay vui mừng, vội vàng nhìn bốn phía hét lớn: "Trác Phàm, chàng không chết, chàng còn ở nơi này, đúng không?"
Cái gì, Trác Phàm không chết?
Ba vị trưởng lão giật mình cùng nhìn về phía nàng, vội vàng nói: "Khuynh Thành, ngươi nói cái gì, Trác Phàm không chết, làm sao ngươi biết?"
Không trả lời bọn họ lời nói, Sở Khuynh Thành chỉ nhìn bốn phía gọi tên Trác Phàm, ánh mắt tràn đầy hi vọng. Vì nàng hiểu rõ, chỉ có Lôi Linh Giới trong tay Trác Phàm mới có thể cùng nàng phối hợp, đây tín vật chỉ thuộc về bọn họ.
"Khuynh Thành sư muội, có phải ngươi sốt ruột đến xuất hiện ảo giác không? Trác Phàm đã chết, nơi này làm gì có bóng dáng của hắn?" Diệp Lân nghe lời nàng ta nói, trong lòng quýnh lên, nếu thật sự tìm ra lão đại, không phải hắn sẽ trở thành kẻ địch toàn bộ Tây Châu sao? Vậy thì nguy hiểm lớn rồi.
Hắn vừa kêu to vừa nhanh chóng đến trước mặt Sở Khuynh Thành, một tay bịt chiếc nhẫn trong tay nàng, không cho lôi quang tiết ra ngoài, miệng cười ra tiếng.
Thế nhưng Sở Khuynh Thành vốn đã cảm thấy hắn đối địch với Trác Phàm, hoàn toàn không có hảo cảm với hắn, thấy hắn đột nhiên tiến lên, ánh mắt căm hận, bỗng nhiên đẩy hắn ra xa, giận mắng một tiếng: "Ngươi cút cho ta, ta biết ngươi vẫn luôn xem Trác Phàm là đối thủ, hận không thể khiến huynh ấy chết đi, nhưng huynh ấy nhất định không chết, huynh ấy ở chỗ này, Trác Phàm, Trác Phàm. . . Ta là Khuynh Thành, chàng ra đi. . ."
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Diệp Lân đành im lặng, lòng tốt được xem như lòng lang dạ thú!
Bây giờ ngươi gọi hắn ra đây thì có gì tốt, không phải đợi hắn bị toàn bộ Tây Châu phát lệnh truy nã sao? Lão tử giúp ngươi che giấu, ngươi còn coi lão tử là người xấu, nữ nhân này đúng là điên rồi.
Nếu không phải ngươi là đại tẩu, thì ta…
Diệp Lân khẽ cắn môi, tức giận bĩu môi.
"Dùng nguyên thần dò ra đi, nhìn xung quanh xem có người hay không?" Ba vị trưởng lão liếc nhìn nhau, lập tức cùng nhau dò xét động tĩnh xung quanh, ngoại trừ khí nóng tỏa ra ngoài, không có khí tức sinh mệnh xuất hiện.
Bất đắc dĩ lắc đầu, ba người nhìn nhau lại nhìn dáng vẻ điên cuồng hô hóan của Sở Khuynh Thành chỉ biết thở dài một tiếng, chẳng lẽ đệ tử ưu tú như vậy thật sự nhớ chồng mà phát điên?