Vèo vèo vèo. ..
Từng tiếng phá không trong trẻo vang lên trên không trung, sau khi ba tiểu tổ tụ hợp, biết được tin Thiên Hành Tông bị diệt, lập tức ngựa không dừng vó, cấp tốc tiến đến Thiên Địa Chính Nghĩa Tông.
"Đỗ lão đầu, nếu thật sự Cửu U Bá Chủ muốn báo thù cho đệ tử thì mục tiêu kế tiếp, tuyệt đối là Thiên Địa Chính Nghĩa Tông!" Âu trưởng lão nhìn Đỗ trưởng lão trịnh trọng nói.
Đỗ trưởng lão khẽ gật đầu, mày nhíu chặt, Vũ Thanh Thu bên cạnh nghe được yếu ớt nói: "Thế nhưng Thiên Địa Chính Nghĩa Tông trên tam tông một bậc, bên trong đều có cao thủ Quy Nguyên cảnh tọa trấn, mà số lượng cũng không ít. Thật khó có thể tưởng tượng, tông môn cường đại như vậy làm sao có thể nối gót tam tông chứ?"
"Thằng nhóc con, ngươi vẫn quá trẻ tuổi, chưa từng gặp qua cao thủ chân chính xuất thủ."
Nghe vậy, Âu trưởng lão lại si ngốc cười một tiếng, thở dài nói: "Ngươi hẳn nghe nói qua chuyện năm đó Đan Thanh Sinh giẫm thập tông chứ, ngươi cho rằng hắn không có thực lực diệt đi một tông à, bao gồm trên tam tông sao? Hừ hừ, hắn chỉ cố kỵ quy củ Tây Châu thôi. Nói cho cùng, hắn cũng là người Tây Châu. Nhưng bây giờ với uy Cửu U Bá Chủ, rất rõ ràng muốn vì đồ đệ, đuổi tận giết tuyệt kẻ thù. Nếu là hắn có thực lực như Đan Thanh Sinh, chỉ dựa vào một Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, có thể đỡ nổi sao? Nên biết rằng cường giả tuyệt thế thì một tông môn cũng chỉ như một tờ giấy mà thôi, chỉ xem đối phương có ý giết chết hay không thôi."
Nói đến đây, ánh mắt Âu trưởng lão toát lên vẻ sợ hãi, như hồi tưởng lại tình cảnh đáng sợ nào đó.
Vũ Thanh Thu nghe lời này mà run rẩy, gật đầu tán thành.
Thế nhưng cách đó không xa, Viêm Ma nhịn không được cười rộ lên: "Âu trưởng lão, nếu đúng như lời người nói thì thực lực đối phương rất mạnh mẽ, ngay cả thượng tam tông cũng không đỡ nổi vậy chúng ta đi chỉ làm bia đỡ đạn không phải sao?
"Cũng chưa chắc, dù sao chúng ta cũng đại biểu cho Song Long Viện, có quyền lực điều động toàn bộ chiến lực Tây Châu."
Chậm rãi lắc đầu, ánh mắt Đỗ trưởng lão lóe lên, bình tĩnh nói: "Chỉ cần người kia chưa tới cấp độ vô pháp vô thiên thì dựa vào bối cảnh chúng ta cũng có thể đàm phán điều kiện với hắn được. Dù sao, là địch của toàn bộ Tây Châu không phải là ai cũng làm được, cho dù Đan Thanh Sinh năm đó cũng vậy!"
"Vậy cái gì là vô pháp vô thiên?"
"Chính là. . ."
Viêm Ma tiếp tục đặt câu hỏi, Đỗ trưởng lão trầm ngâm một chút, cuối cùng thở dài, chậm rãi mà nói: "Thực lực giống như Kiếm Tôn Bất Bại vậy!"
"Kiếm Tôn Bất Bại?"
"Không sai, nghe đồn với thực lực của hắn hoàn toàn có thể lấy sức mạnh một người, đơn độc đấu với toàn bộ chiến lực khủng bố của toàn bộ một châu." Sắc mặt Đỗ trưởng lão ngưng trọng nói: "Cũng chỉ có hợp lực bốn châu mới miễn cưỡng khiến hắn ngừng lại. Tuy nhiên phải dưới tình huống cảnh giới hắn đạt đến Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, không tiến thêm bước nào nữa. Nếu cảnh giới cao hơn Quy Nguyên cảnh thì với thiên phú của hắn, chỉ sợ sớm đã trở thành người vô địch đại lục, tất cả mọi người đều không phải là đối thủ của hắn, hai chữ bất bại không phải chỉ để nói chơi."
Trong lòng mọi người vô cùng sợ hãi, sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn.
Chỉ có Diệp Lân, trong mắt tản mát hỏa diễm sục sôi.
Hắn hiểu rõ, Kiếm Tôn Bất Bại gặp phải bình cảnh là bởi vì kiếp giới phàm giai áp chế, khiến Kiếm Tôn Bất Bại vĩnh viễn không cách nào nhập thánh siêu phàm.
Nhưng dù vậy, thực lực của gã ta vẫn rất mạnh mẽ, không biết tu luyện như thế nào. Nếu Diệp Lân hắn đạt đến Quy Nguyên cảnh, lấy truyền nhân Thánh Thú khiêu chiến, không biết ai thắng ai thua đâu?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Diệp Lân dâng lên hỏa diễm hiếu chiến, cháy hừng hực. ..
"Mau nhìn kìa, đã tới Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, là chỗ này!"
Đỗ trưởng lão hét lớn một tiếng, chỉ ngọn núi tươi xanh nơi xa, nhìn mọi người mỉm cười nói. "Mọi người tăng thêm tốc độ, lập tức tới ngay. . ."
Ầm!
Không ngờ lời hắn còn chưa dứt, một tiếng nổ hủy thiên diệt địa từ bên trong mạnh mẽ vang lên, ngọn lửa vàng óng cháy hừng hực, xông thẳng tới chân trời, như muốn hỏa táng cả vòm trời.
Không khí nóng rực hóa thành một cỗ sóng xung kích mãnh liệt, đánh thẳng về phía bọn họ.
Ba vị trưởng lão nhìn cảnh tượng này, ánh mắt co rút lại, hét lớn một tiếng. "Bảo hộ đệ tử!"
Sau một khắc, ba người lập tức ngang thành một hàng, phóng ra nguyên lực toàn thân, mượn sức mạnh thiên địa hình thành một bức tường bảo hộ trong suốt.
Nhưng dù vậy, tiếng nổ ầm vang phát ra, cỗ dư âm đáng sợ kia đụng vào, trong nháy mắt liền đụng nát tất cả. Năng lượng mạnh mẽ tập kích vào ba thân thể, nhất thời khiến ba người phun ra ngụm máu đỏ thẫm, ba người như bị năm mươi tòa núi to lớn đụng trúng, bay ra ngoài.
Sau cùng lại va vào bọn đệ tử Vũ Thanh Thu, khiến bọn họ đều thổ huyết, uể oải rơi xuống mặt đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Một lúc lâu sau, mọi người mới từ từ tỉnh lại, thế nhưng khi bọn hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa, phải giật mình kinh hãi.
Giờ khắc này, cách xa mấy ngàn dặm, bọn họ không còn nhìn thấy màu xanh tươi tốt, non xanh nước biếc, thay vào đó chỉ có một màu đen nhánh.
Phốc!
Bờ môi Đỗ trưởng lão run rẩy, không nhịn được phun ra máu tươi đỏ thẫm, không thể tin được hét lớn. "Không biết xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi thứ đều bị hủy trong nháy mắt?"
"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta nghe thấy âm thanh nổ tung, không ngờ khiến cường giả Quy Nguyên cảnh chúng ta trọng thương thành như vậy, chỗ nổ tung đó. . ."
Hai chân run rẩy đứng lên, Âu trưởng lão giật mình thì thầm nói, thế nhưng lời vừa nói ra, mọi người kịp thời phản ứng, đúng rồi, nơi vừa mới nổ tung kia là chỗ của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, chẳng lẽ. ..
Mọi người đưa mắt nhìn ra xa, nơi có ánh lửa ngút trời, sóng nhiệt cuồn cuộn, vẫn không ngừng tỏa về phía bọn họ, vết máu chảy ra trên thân thể, trong nháy mắt bốc hơi sạch sẽ, không lưu lại chút nào.
Với trình độ như bọn họ cũng không ngừng bốc hơi ra ngoài, dường như không đầy nửa khắc, bọn họ sẽ bốc hơi thành người khô vậy.
Ánh mắt run rẩy, Sở Khuynh Thành nhìn cục diện quen thuộc, nước mắt chảy dài, trong miệng thầm gọi: "Trác. . . Trác Phàm. . ."
Ba vị trưởng lão khẽ giật mình nhìn về phía nàng: "Khuynh Thành, ngươi đang nói gì thế?"
Sở Khuynh Thành nghẹn ngào nức nở. "Ngày Trác Phàm bỏ mình cũng xuất hiện hỏa quang lớn như vậy, kéo dài tám trăm dặm, thân thể bỏng nặng, sau cùng ngay cả thi thể của huynh ấy cũng không còn, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện, tuy nhiên còn mạnh hơn trước kia nhiều, thế nhưng ngọn lửa này ta sẽ không quên. . ."
Ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, như hiểu ra chuyện gì.
"Sư đệ, hỏa quang kia rất giống với Dị Hỏa trời sinh của ngươi" Lúc này, Vũ Thanh Thu nhìn Diệp Lân, nghi hoặc hỏi.
Bất đắc dĩ, Diệp Lân nhẹ hừ một tiếng nói: "Sư huynh, ngươi định hét nước bẩn lên ta sao? Hỏa quang này so với tinh túy của ta mạnh hơn nhiều, nếu hỏa quang của ta có uy lực như vậy, Song Long Hội cũng sẽ không bại!"
"Thật sao?" Nhìn hắn thật sâu, thấy hắn biểu hiện như ngày thường, Vũ Thanh Thu cũng không còn nghi ngờ.
Thế nhưng hắn làm sao biết được, Diệp Lân cố ý ra vẻ, chỉ trong lòng hắn hiểu rõ, hỏa quang màu vàng uy lực mạnh mẽ trong thiên hạ cũng chỉ có Phần Thiên Long Tổ Phần Thiên Kim Viêm.
Mà hắn cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhất định Trác Phàm dùng Long Tức Đan Long Tổ cho hắn.
Haizz, không ngờ vị lão đại này lại dùng Long Tức Đan ở đây, thật là lãng phí.
Hắn hiểu rõ, Long Tổ cho Trác Phàm Long Tức Đan, hoàn toàn khác biệt với uy lực Thánh Thú lúc trước cho hắn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng Diệp Lân thở dài luyến tiếc, đồ vật vốn dùng để cứu mạng thì lại dùng để báo thù, haizzz!
"Chúng ta lập tức đi lên xem một chút, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Trên mặt ba vị trưởng lão càng thêm ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau liền gật đầu quyết định.
Tuy nhiên bọn họ cũng hiểu rõ một điều, Thiên Địa Chính Nghĩa Tông tiêu rồi, nhưng dù sao cũng dò xét tình huống một chút.
Kết quả ba vị trưởng lão mang theo thân thể bị trọng thương, cùng mấy đệ tử, lần nữa cùng nhau bay đến chỗ ngọn lửa cháy hừng hực, nháy mắt không thấy tăm hơi. ..
Cùng lúc đó, trong ngọn lửa thiêu đốt kịch liệt, Trác Phàm khoác hắc bào, thảnh thơi đi ra phía ngoài, khóe môi nhếch lên nụ cười tà dị.
Ha ha ha. . . Long Tức Đan này dùng thật tốt, lão tử phá vỡ kết giới đi vào, trực tiếp quăng ra, không cần biết bọn họ có bao nhiêu cao thủ Quy Nguyên cảnh, bao nhiêu cao thủ Dung Hồn Hóa Hư, hoàn toàn xong đời!
Lần báo thù này là lần Trác Phàm thoải mái nhất, không cần gặp mặt đối phương, đã trực tiếp cho hết thẩy bọn họ đi gặp Diêm Vương, không hổ là nhất kích toàn lực của Long Tổ.
Cho dù Trác Phàm nhìn thấy uy lực như vậy cũng có chút không đành lòng. Có điều không phải hắn không đành lòng nhìn nhiều người chết đi, mà cảm thấy Long Tức Đan dùng trên đám người này quá lãng phí.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không yên lòng, xem xét khắp nơi một chút, nhìn không thấy người còn sống, mới quyết định rời đi!
Vừa đi vừa hát, vẻ mặt Trác Phàm khá tuỳ tiện, thế nhưng đột nhiên, nơi xa từng đạo tiếng xé gió vang lên, thân thể Trác Phàm ngưng lại, chân mày nhíu chặt.
Sao lại có người đến?
Không biết là bạn hay địch, cứ trốn trước, thấy rõ tình huống rồi nói sau!
Cười khẽ một tiếng, trong đồng tử Trác Phàm lóe qua sáu vầng sáng vàng óng, trong lòng hét lớn.
Không Minh Thần Đồng tầng sáu, Không vực!
Vù!
Đột nhiên ở giữa không gian dao động vang lên, trong toàn bộ hư không xuất hiện một đạo kết giới vô hình. Trác Phàm nhấc chân bước vào bên trong, trong nháy mắt bóng người biến mất.
Mà trong đó, chỉ có Kim Viêm hừng hực, vẫn không ngừng thiêu đốt. . .