Grừ
Hống!
Từng tiếng gầm rống to vang vọng giữa trời, rung chuyển khắp núi đồi.
Vạn Thú sơn mạch, Thiên Vũ Đế Quốc có linh thú dầy đặc, cũng là nơi hung hiểm nhất. Người thường bước vào một bước thì phải lo cho sinh mệnh của mình, cho dù là tu giả thực lực cường hãn, nếu tự ý xâm nhập vào chỗ sâu trong núi rất có thể một đi không trở lại.
Dù thực lực ngươi mạnh cỡ nào, cũng như thế!
Theo truyền thuyết, trong vùng núi này có mãnh thú cực kỳ hung hãn, không một tu giả nhân loại nào có thể chống lại, chỉ có thể chạy trốn dưới nanh vuốt của nó.
Điều này cũng khiến cho sơn mạch cổ lão này trở thành một trong số những nơi bí ẩn nhất trong lịch sử loài người, không một ai chính thức đặt chân đến.
Có lẽ cũng có người như vậy tồn tại, đáng tiếc bọn họ lại không từ bên trong ra ngoài.
Nhưng giờ này khắc này, một bóng người khoác bào phục màu đen, thảnh thơi dạo bước vào nên trong. Linh thú bốn phía gào rống về phía hắn, hắn cũng không để ý tới.
Cuối cùng, vẫn luôn có những quái thú không biết thời thế, liếm liếm răng nanh khóe miệng, bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, nhe răng về phía người kia.
Thế nhưng ngay trong phút chốc linh thú đến gần, bỗng dưng chuyện quỷ dị phát sinh.
Người kia cũng không làm gì, vẫn chậm rãi đi bộ về phía trước, thế nhưng linh thú tròng mắt không còn sức sống, đột ngột té xuống đất, không còn đứng lên được.
Người kia xem như không có chuyện gì xảy ra, chân không ngừng di chuyển về phía trước, khóe môi nhếch lên nụ cười tà dị.
Đối mặt với nam nhân quỷ dị xuất hiện bên trong Vạn Thú sơn mạch, linh thú trong toàn bộ sơn mạch đều hoảng loạn, có chút không dám tin, nâng lên một vạn điểm dũng khí, đi khiêu chiến nhân loại kia.
Đáng tiếc kết cục đều giống như linh thú lúc đầu, sinh mệnh nhanh chóng bị xóa sạch.
Linh thú cấp 3 như vậy, linh thú bốn cấp cũng như vậy, sau cùng linh thú cấp năm cấp sáu vẫn thế. Mãi đến ba linh thú cấp bảy nhào tới trước nhưng vẫn bỏ mình không hiểu được, rốt cuộc linh thú Vạn Thú sơn mạch cũng biết hoảng sợ, trong nội tâm sợ hãi nam nhân tà mị này.
Trong chốc lát, toàn bộ linh thú trong sơn mạch chạy trốn, phi điểu vút không, phàm là nơi nam nhân hắc bào đi qua, tất cả linh thú chim muông đều tan tác hoảng sợ.
Rốt cục, quanh người nam nhân kia cũng không còn dã thú kêu gào, vương giả chân chính cuối cùng cũng đến trước mặt nam nhân này.
"Ngươi là ai, dám xông vào trong Vạn Thú sơn mạch của ta?"
Cuồng phong gào thét, tiếng gầm rống chấn động thiên địa truyền ra trên đỉnh đầu nam nhân, một bóng đen to lớn bao phủ, đè thẳng xuống dưới.
Cự điểu ba đầu tức giận nhìn bóng người nhỏ bé, liên tục quát mắng. Mà trên đầu cự điểu cuồn cuộn ngọn lửa màu xanh, đang không ngừng thiêu đốt, tản ra uy thế khiếp người.
Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà đạo, người áo đen không thèm nhìn nó, cười khẽ, lên tiếng nói: "Tam Thủ Quái Nha, đã lâu không gặp!"
"Thế nào, ngươi biết ta?" Trố mắt nhìn, Tam Thủ Quái Nha kỳ dị nói.
Mỉm cười lắc đầu, người áo đen chậm rãi ngước đầu lên, khuôn mặt quen thuộc lộ ra ngoài, cười nói: "Thế nào, ngươi không biết ta sao? Nhớ lần đầu tiên ta mang Tiểu Tam Tử tới nơi này, chính ngươi dẫn ta đi gặp Côn Bằng tiền bối."
"Trác tiên sinh?"
Tam Thủ Quái Nha sững sờ vội vàng hạ xuống, khom người nói: "Không biết Trác tiên sinh đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Vừa rồi ta chỉ nghe nói cường giả nhân loại đến quái rối, không biết Trác tiên sinh đến, nếu có chỗ mạo phạm, mong tiên sinh thứ tội!"
Chậm rãi khoát tay, Trác Phàm không nói gì, chỉ cười: "Ha ha ha. . . Không ngại, dù sao ta cũng muốn đi gặp Côn Bằng, ngươi đến rất đúng lúc, mang ta đi đi!"
"Chuyện này. . ."
Tam Thủ Quái Nha có chút khó xử, nói xin lỗi: "Trác tiên sinh, thật xin lỗi, ngài đột nhiên tới, ta phải xin chỉ thị của chủ nhân trước đã, ngài ở chỗ này chờ một lát, có Thanh Viêm chủ nhân hộ thân, chắc hẳn linh thú sẽ không dám đả thương ngài!"
Mày nhíu chặt, Trác Phàm liếc nhìn nó cười xùy cười ra tiếng.
Lời Tam Thủ Quái Nha lấy lòng hắn nhưng trong câu chữ lại khá chanh chua, ý của nó là nhờ có Thanh Viêm của chủ nhân nó hộ thân, linh thú mới không dám đả thương hắn. Tiểu tử này nhắc hắn chớ đắc ý, nếu không có chủ nhân nó ban tặng Thanh Viêm, hắn sẽ không dễ dàng đi vào Vạn Thú sơn mạch, hắn đã sớm bị linh thú ven đường nuốt sống rồi, làm gì có sức lực càn rỡ?
Hiển nhiên, hắn một đường đi vào bên trong, chỉ mượn uy phong của Côn Bằng mà thôi, đáng tiếc, lần này hắn tính sai. . .
Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm cười lạnh nói: "Tam Thủ Quái Nha, ta là bạn cũ tiền bối Côn Bằng, làm gì khách khí như vậy, trực tiếp mang ta đi là được rồi."
"Chuyện này không thể được, Vạn Thú sơn mạch có quy cũ của mình, muốn gặp chủ nhân nhà ta, cho dù là ai cũng đều phải đi thông báo trước, chủ nhân cho phép, mới có thể đi gặp. Nếu ta cứ như thế dẫn ngươi đi gặp, chủ nhân nhất định trách phạt ta!"
Ba đầu chim to lớn lắc lư, Tam Thủ Quái Nha kiên quyết không chịu!
Bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, Trác Phàm thở dài nói. "Haizz, đi tới đi lui mất bao nhiêu là thời gian, sau cùng lão gia hỏa kia không lẽ không gặp ta sao ? Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi, ta chịu trách nhiệm, ngươi cứ nói là ta bắt cóc ngươi đi, như thế nào?"
"Ngươi?"
Khẽ giật mình, Tam Thủ Quái Nha liếc mắt nhìn Trác Phàm, lại không nhịn được cười rộ lên, vẻ khinh miệt trong mắt không che giấu chút nào.
Xin nhờ, dù có thế nào tiểu tử ngươi cũng chỉ là một con người, sao không có não như vậy chứ ? Lão tử đường đường là linh thú cấp chín, sao có thể bị ngươi bắt cóc?
Nếu linh thú bình thường còn có khả năng này, dù sao ngươi cũng có Thanh Viêm của chủ nhân hộ thân, thế nhưng bảo vật này lão tử cũng có, ngươi dựa vào cái gì có thể áp chế ta? Đúng là chuyện cười, ha ha ha.
Trong lòng hiểu rõ ý hắn, Trác Phàm cũng không nói lời nào, cũng cười rộ theo.
Thế nhưng trong lúc cười, đột nhiên sắc mặt Trác Phàm chợt trầm xuống, lạnh lẽo tột độ, ngay sau đó, mắt trái hắn chợt xuất hiện từng đạo Lôi Viêm, tản mát ra khí tức hủy diệt cuồn cuộn.
Ầm!
Đột nhiên ở giữa không trung có một tòa núi cao trăm trượng từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ nện trên lưng nó. Nghe tiếng ầm vang thân thể to lớn của Tam Thủ Quái Nha bị đập mạnh xuống đất. Một túm Thanh Viên giữa trán kịch liệt thiêu đốt cũng không ngăn được, chỉ lấp lóe vài cái bỗng nhiên biến mất không thấy gì, ẩn dấu vào trong cơ thể Tam Thủ Quái Nha, không tiếp tục đi ra.
Sáu tròng mắt nhỏ bé không nhịn được mạnh mẽ co rụt, Tam Thủ Quái Nha giật mình, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Chủ nhân hắn là chủ của linh thú, đứng đầu ngũ đại Thánh Thú ban tặng thiên địa văn hỏa số một Hỗn Độn Thanh Viêm, vậy mà trong nháy mắt lại bị người ta bức về thể nội, không thể phát ra được, chuyện này sao có thể?
Đây chính là thiên địa sơ khai, năm đại sức mạnh mạnh nhất trong thế gian, làm sao có thể dễ dàng bị áp chế như vậy?
Tam Thủ Quái Nha thật sự không thể tin được đây là sự thật, quay đầu nhìn hỏa diễm thiêu đốt sâu trong mắt Trác Phàm, trong lòng run lên sợ hãi, giống như tử thần hạ xuống, nhất thời không dám phản kháng.
Tên nhân loại này nắm giữ sức mạnh diệt sát Thánh Thú.
Rất nhanh, Tam Thủ Quái Nha đã hiểu rõ hết thẩy, vô cùng sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, khiến nó run rẩy không ngừng.
Cười nhạo hai tiếng, Trác Phàm giơ chân lên, đạp vào phần lưng không ngừng run rẩy của Tam Thủ Quái Nha, lạnh nhạt nói: "Hiện tại ngươi có thể ưỡn ngực ngẩng đầu nói với Côn Bằng là ta bắt cóc ngươi rồi chứ."
Ba đầu khổng lồ tỏ ra vô cùng sợ hãi, Tam Thủ Quái Nha này được xưng là tuyệt thế vương giả Vạn Thú sơn mạch, linh thú cấp chín, giờ khắc này, đã hoảng sợ đến cùng cực.
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi!" Không nhìn hắn thêm, Trác Phàm thu hồi Lôi Viêm màu đen bên trong mắt trái lại, nhàn nhạt nhìn về phía quen thuộc nơi xa.
Không có uy áp khủng bố kia, Tam Thủ Quái Nha chậm rãi đứng dậy, nhưng cũng không dám quay đầu nhìn Trác Phàm, mà thành thật giương cánh bay lên, quạt chín trăm dặm bay về phía nơi ở của Côn Bằng.
Chỉ trong chốc lát, một người một thú đã lên đến đỉnh núi cao lớn, đến cửa động quen thuộc như miệng rộng to lớn muốn nuốt chửng người ta vào trong.
Run rẩy bay đến cửa động, Tam Thủ Quái Nha cảm thấy có chút khó khăn, dù sao cũng chưa thông báo cho chủ nhân đã mang người ngoài tiến vào là phạm vào kiêng kỵ vương giả.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác, ai bảo tên nhân loại này mạnh hơn hắn chứ?
Kết quả trầm ngâm một lúc lâu, Tam Thủ Quái Nha mới ấp úng hô lên: "Chủ. . . Chủ nhân, Trác tiên sinh đến, xin cầu kiến!"
"Cái gì, cha ta đến?"
Không ngờ trong động, tiếng Côn Bằng còn chưa phát ra, tiếng đứa bé mừng rỡ truyền tới. Ngay sau đó, một bóng hồng lóe ra, thân thể nhỏ nhắn của Cổ Tam Thông đã không thể chờ nhanh chóng bay ra ngoài, chạm vào ngực Trác Phàm, mừng rỡ: "Cha ơi, rốt cuộc người cũng đến gặp con!"
Nhìn đứa trẻ non nớt thân mật ôm lấy hắn, lòng Trác Phàm mềm nhũn, cười khẽ một tiếng: "Tiểu Tam Tử, lần này cha không chỉ đến gặp con, từ nay về sau, cha sẽ luôn ở bên cạnh con, con chịu không!"
"Thật sao?" Cổ Tam Thông ngạc nhiên nhìn Trác Phàm, mừng rỡ hét to: "Tốt quá à, cha sẽ ở bên con mọi lúc, quá tuyệt, con có cha bên cạnh..."
Đúng lúc này, một tiếng cười to truyền ra, Côn Bằng hóa thành đại hán hình người, thân hình to lớn dần xuất hiện trước mắt Trác Phàm, vừa thấy hắn, không kiềm chế được cười lớn: "Ha ha ha. . . Tiểu quỷ, sao ngươi rảnh rỗi đến chỗ này của ta? Mà đến cũng không gửi đến tin tức, để lão phu cho tam thủ điểu đón ngươi."
"Không cần phiền phức, cảm ơn!" Nhẹ gật đầu, tròng mắt Trác Phàm hơi híp lại, cười khẽ một tiếng.
Tuy Côn Bằng khách khí nói với hắn như vậy nhưng Trác Phàm nhìn rõ trong ánh mắt hắn có khúc mắt thật sâu, nếu mỗi người đến chỗ này của hắn đều không được phép mà đến thì hắn còn xưng là vương giả sao được.