Tiếng động nhỏ vang lên, Trác Phàm ôm lấy Cổ Tam Thông nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó quay người sờ sờ thân thể ấm áp của Tam Thủ Quái Nha, giống như đang mò sủng vật của hắn, cười khẽ một tiếng: "Được rồi, cảm ơn ngươi đã đưa ta tới đây, nơi này không còn chuyện của ngươi, đi xuống đi!"
Khuôn mặt vừa mới còn tràn đầy ý cười đột nhiên cứng lại, cơ mặt Côn Bằng khẽ run lên, nụ cười cũng dần tắt.
Hai mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn về phía Tam Thủ Quái Nha, tỏ ra vô cùng tức giận.
Nên biết rằng Tam Thủ Quái Nha là thủ hạ của hắn, là trợ thủ đắc lực, chỉ cần nhìn sức mạnh Hỗn Độn Thanh Viêm hắn giao phó cho Tam Thủ Quái Nha thì không phải bàn cãi. Tam Thủ Quái Nha này tuyệt đối là tâm phúc của hắn.
Một tâm phúc, không được hắn đồng ý đã cho người ngoài đến phủ đệ, còn làm theo lệnh của người kia, rõ ràng là có ý làm phản.
Mà cách làm của Trác Phàm cũng đã đi quá giới hạn rồi, anh ta đang đào góc tường nhà hắn.
Thân là vương của vạn thú, thấy tình cảnh này làm sao không giận được chứ? Có điều Trác Phàm là khách từ xa tới, cũng không làm chuyện gì quá phận, không tiện hỏi tội Trác Phạm. Nhưng Tam Thủ Quái Nha là nô bộc của hắn, đây là chuyện khác rồi...
Cho nên Côn Bằng nhìn Tam Thủ Quái Nha với ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí còn hiện rõ sát ý mãnh liệt.
Nhìn thấy cảnh này, thân thể Tam Thủ Quái Nha lắc lư, bị dọa đến sắp khóc, ba đầu lắc lư, vô cùng ủy khuất.
Chủ nhân của ta ơi, người không thể trách ta được, chuyện này do ta bị ép buộc mà.
Thế nhưng Côn Bằng làm sao tin tưởng điểm này, trong lòng đã sớm nhìn cự điểu không vừa mặt, hận không thể chặt hết đầu của nó xuống mới hả giận.
"Côn Bằng tiền bối, lần này đột nhiên đến quấy rầy, đã mạo muội rồi. Cũng là ta kéo Tam Thủ Quái Nha đưa tới đây, không thể sớm thông báo, mong tiền bối rộng lòng tha thứ!"
Nhìn hai thú một giận dữ, một khổ sở, trong lòng Trác Phàm biết rõ, không khỏi bật cười một tiếng, không biết ý tốt, hay muốn nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, nhàn nhã mà nói.
Nghe nói vậy, Côn Bằng càng thêm giận dữ, thậm chí không chút che giấu, trong lòng oán thầm không ngớt, đây thủ hạ lão tử, lão tử thích làm gì thì làm, ngươi dựa vào đâu mà cầu tình chứ?
Chẳng qua hắn thấy Trác Phàm có chỗ cần dùng, cũng không tiện trách mắng, vạch mặt, mới hít sâu một hơi, đè ép tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh nói chuyện.
Thế nhưng hắn còn chưa nói ra lời, Cổ Tam Thông cũng không thèm quan tâm khoát tay nói: "Này, như vậy thì có gì không được sao? Cha ta là người một nhà, ta là Tiểu Tam Tử, đây cũng là nhà của cha. Cha về nhà của mình thì cần gì phải thông báo, ngài nói có đúng không đại bá?"
"Đúng đúng đúng, ha ha ha. . ."
Khuôn mặt đờ đẫn ra, Côn Bằng thấy Cổ Tam Thông nói như vậy, đành cười khan một tiếng, thuận theo mà nói: "Tam Thủ Quái Nha, ngươi hãy nghe cho kỹ, Trác Phàm là người một nhà, về sau bất cứ lúc nào hắn muốn gặp ta, không cần thông báo, nghe rõ chưa?"
Côn Bằng lúc đầu còn cười nhẹ nhàng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Tam Thủ Quái Nha, giống như đang răn dạy.
Cổ Tam Thông không có tâm cơ, nhìn thấy cảnh này cũng không hiểu rõ, cứ nghĩ Côn Bằng nghiêm khắc giáo huấn thủ hạ, để hắn sau này đối xử tử tế với Trác Phàm.
Thế nhưng Trác Phàm nhìn rõ được sự tức giận trong lời nói của hắn, tâm phục của mình lại bị một ngoại nhân chỉ bảo đến, bảo đi, trong lòng không tức giận sao được?
Không nhịn được Trác Phàm cười cười lắc đầu.
Tam Thủ Quái Nha nghe vậy, cảm thấy oan uổng vô cùng, vội vã gật đầu, giật mình không còn dám lên tiếng.
"Còn đứng ở đó làm gì, qua bên cạnh hóng mát đi, một lúc lại tiễn Trác Phàm rời đi!" Lần nữa lườm nguýt hắn, giờ khắc này Tam Thủ Quái Nha trong mắt Côn Bằng nhìn thế nào cũng không vừa mắt, bị la hét liên tục.
Tam Thủ Quái Nha câm như hến, không dám nói gì, chỉ có thể run rẩy làm theo, ngồi xổm ở một bên, chờ lệnh chủ nhân phân phó.
Nhìn Côn Bằng thật sâu, Cổ Tam Thông kỳ quái nói: "Bá phụ, hôm nay sao ngài tức giận thế, xảy ra chuyện gì sao?"
"À, không có việc gì không có việc gì, ta bị đau răng!" Chậm rãi khoát khoát tay, Côn Bằng qua loa nói.
Phốc!
Thế nhưng nghe nói vậy, Trác Phàm kém chút phun nước ra ngoài.
Đau răng?
Ai da, ngài là Thánh Thú chân chính, đao thương không nhập, vạn lực thiên địa không thể xâm phạm, làm sao có thể khiến ngươi đau răng? Đây rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thừa nhận vì lão tử mà tức giận.
Cổ Tam Thông cau mày, dường như không thể tiếp nhận lý do này, nhưng thấy Côn Bằng không muốn nói, hắn cũng không hỏi tới, chỉ ôm lấy cổ Trác Phàm, cười hì hì nói: "Đại bá, người có thể cho con chim to kia rời đi rồi, cha ta không cần nó đưa. Bởi vì cha vừa mới nói, người muốn ở đây làm bạn với ta, không đi, hắc hắc hắc!"
"Ừm, như vậy. . . Cái gì?"
Côn Bằng nhìn về phía Trác Phàm, lớn tiếng hét to: "Tiểu Tam Tử vừa mới nói là thật sao, ngươi muốn ở lại chỗ này? Còn những chuyện lão phu giao cho ngươi làm thì sao?
Nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh ngạc kia, Trác Phàm bật cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Côn Bằng tiền bối, trước khi trả lời vấn đề này của ngươi, ta nói một chút thu hoạch của ta. Những việc ngài bảo ta làm, ta đã làm được một chuyện. Trước đó không lâu, ta vừa mới gặp qua Phần Thiên Long Tổ!"
Thân thể run rẩy, sắc mặt Côn Bằng có chút dao động: "Hắn nói gì với ngươi?"
"Cái gì cũng nói, bao gồm cả tiền căn hậu quả thời thượng cổ, còn có tình cảnh của ta" Mỉm cười, Trác Phàm thương cảm thở dài nói.
Hít sâu một hơi, Côn Bằng gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Đã như vậy, ngươi biết tất cả mọi chuyện rồi, như vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn thế nào?"
"Còn có thể thế nào, bị cùng một địch nhân truy sát, đương nhiên cùng thuyền với các ngươi." Cười khổ một tiếng, Trác Phàm cô đơn nói: "Côn Bằng, trước đó bởi vì ngài trợ giúp, ta từ không có gì lại có được tất cả, thê tử, nhi tử, bằng hữu, người nhà. Thế nhưng hiện tại cũng bởi vì các ngươi, ta không thể bỏ đi toàn bộ những thứ đã có, hiện tại ta cũng không biết nên hận ngươi, hay cảm kích ngươi. . ."
Nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu, Côn Bằng lạnh lùng liếc nhìn hắn, yếu ớt nói: "Lúc trước chúng ta gặp nhau ngươi không có gì cả, hiện tại ngươi vẫn không có gì cả, có thay đổi gì sao? Ha ha ha. . . Tóm lại, muốn nắm giữ hết thảy thì phải giữ được cái mạng này, nghênh đón thắng lợi sau cùng. Lão phu không cần ngươi không hận, cũng không cần ngươi cảm kích, chỉ bởi vì chúng ta đều nắm một sợi dây."
"Lão phu cùng mấy Thánh Thú đều không thể tách rời ra, cho nên rất nhiều chuyện đều cần nhân loại như ngươi làm thay chúng ta, vì thế lúc đầu ngươi nói muốn tìm di tích Thiên Đế, tìm đến truyền thừa Thiên Đế, lão phu cũng hiểu rõ ngươi nhất định sẽ trở thành người của chúng ta! Ha ha ha. . . Quả không ngoài dự đoán, ngươi không để lão phu thất vọng, không chết ở bên trong Lạc Lôi Hạp, không hổ là đệ tử Cửu U. Đúng rồi, trong khốn cảnh này, lão Hỏa Long kia có biện pháp nào sao?"
Thở dài một hơi, sắc mặt Trác Phàm hiu quạnh, nhẹ nhàng nói từng lời mà Long Tổ đã nói.
Sau khi nghe xong, Côn Bằng bừng tỉnh ngộ, gật đầu tán thành: "Thì ra là thế, kết giới phàm cấp còn có tám lỗ thủng, được gọi là phong huyệt thiên địa. Ha ha ha. . . Tên Hỏa Long kia theo ngục giam vào nam ra bắc, hắn lại phát hiện một bí mật này, giúp bọn ta thoát khỏi rắc rồi, dù sao cũng tốt hơn lão phu, canh giữ ở Vạn Thú sơn mạch này, cái gì cũng không biết đến. Được rồi, kết giới phàm cấp có lỗ thủng thì cho thấy Thiên Đế Không Minh Thần Đồng cũng không phải là hoàn mỹ, nếu chúng ta liên thủ, còn có khả năng thắng!"
"Tiểu tử, phải còn sống mới tốt, có lẽ sau cùng, chúng ta sẽ tạo nên một cuộc sống mới, ha ha ha. . ." Mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Trác Phàm, Côn Bằng ngửa mặt lên trời cười to, dường như thắng lợi đã ở trong tầm tay bọn họ rồi.
Lạnh lùng nhìn hắn, Trác Phàm lại không hưng phấn như vậy, dù sao phần ân oán này từ thượng cổ truyền xuống, không chút quan hệ gì với hắn, sao hắn lại bị cuốn vào chứ?
Hơn nữa còn vì thế mà xa nhà xa thê tử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trác Phàm vô cùng đau đớn, kéo tay Cổ Tam Thông, muốn rời khỏi: "Tiểu Tam Tử, sau này đi cùng cha, chúng ta sẽ không tách ra!"
"Chờ một chút, ngươi muốn làm gì?" Côn Bằng quát lớn.
Liếc mắt nhìn hắn, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Long Tổ giao nhiệm vụ, ta cần Tiểu Tam Tử trợ giúp. Huống chi việc này cũng có liên quan đến nó, ta không vứt bỏ nó."
"Lão Long giao việc cho ngươi, một mình ngươi thuận lợi để hoàn thành hơn, nếu có phiền phức gì, có thể dùng ngọc giản truyền tin cầu viện binh, không cần thiết phải mang tên tiểu quỷ này bên người cho vướng bận. Vẫn nên để hắn ở chỗ lão phu, lão phu huấn luyện thật tốt. Sau này ngũ đại Thánh Thú liên thủ, cần sức mạnh Kỳ Lân." Côn Bằng híp mắt lạnh lùng nói.
Thế nhưng nghe được lời này, Trác Phàm lại khinh thường bĩu môi, cười rộ lên: "Ngươi huấn luyện sao? Bá Thiên Lôi Hoàng chết như thế nào, ta biết rõ nhất. Ta sợ Tiểu Tam Tử còn chưa trưởng thành, đã bị ngươi hút hết sức lực Kỳ Lân, chết cũng không biết chết như thế nào. Con trai Trác Phàm ta, sao có thể rơi vào hiểm cảnh như vậy?"
Cổ Tam Thông giật mình không hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
"Tiểu Tam Tử, ngươi tin tưởng ta thì theo ta, về sau ta tìm cơ hội giải thích với ngươi!" Biết suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm nhẹ nhàng lên tiếng.
Cổ Tam Thông trầm ngâm một chút, nhìn Trác Phàm thật sâu, bình tĩnh gật đầu.
Côn Bằng không tự chủ cười lớn: "Muốn đi? Trác Phàm, ngươi cho rằng đây là nơi nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì được sao?"
"Có lẽ trước kia không có khả năng, nhưng bây giờ thì khác rồi!"
Cười khẽ một tiếng, Trác Phàm búng ngón tay một cái, lập tức viêm cầu kim sắc như ngọn núi nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Côn Bằng nhìn thấy khẽ giật mình. "Long Tức Đan của Lão Long?"
Tam Thủ Quái Nha sợ hãi vội vàng rúc đầu về phía sau.
"Hừ, ngươi cho rằng Long Tức Đan này có thể làm gì lão phu?" Thế nhưng rất nhanh, Côn Bằng lại cười lạnh, khinh thường mà nói. "Tuy nói đây là toàn lực nhất kích của Lão Long, nhưng lão phu cũng không phải ăn chay, Thánh Thú chúng ta giao thủ, cho tới bây giờ chưa từng phân thắng bại, lão phu sẽ sợ cái này sao?"
"Thế nào, ngươi không sợ?"
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị, Trác Phàm bật cười nói tiếp: "Đúng vậy, Thánh Thú các ngươi không phân thắng thua, ngay cả Long Tổ cũng không làm gì được ngươi, huống chi Long Tức Đan của hắn. Có điều, ta cũng đã nói, đây là chuyện lúc trước. Côn Bằng, ngươi đừng quên, ngươi vì cái gì không thể rời khỏi Vạn Thú sơn mạch!"
Thân thể Côn Bằng run rẩy, sắc mặt biến đổi.
"Không sai, ngươi dựa vào khí tức vạn thú, che dấu khí tức bản thân. Mặc dù Long Tức Đan không làm gì được ngươi, nhưng có thể hủy hoại toàn bộ Vạn Thú sơn mạch. Đến lúc đó thân hình ngươi bại lộ, không biết khi Thiên Đế đánh tới, ngươi cảm thấy mình còn có mạng để sống sao?"
Hai mắt nhịn không được run rẩy, cuối cùng Côn Bằng bất đắc dĩ thở dài, hai mắt nhắm chặt, phất tay nói: "Xem như ngươi lợi hại, Tiểu Tam Tử ngươi mang đi đi. Có điều, ngươi xác định, bằng thực lực của ngươi, ngươi có thể bảo vệ hắn sao? Tuy hắn là thái tử Thánh Thú, nhưng bây giờ còn chưa trưởng thành, cho dù bây giờ đang ở phàm cấp, người có thể lấy mạng hắn cũng không ít!"
"Có lẽ trước kia không bảo vệ được, nhưng từ nay về sau, Trác Phàm ta tuyệt đối có thể bảo vệ được!"
Thu Long Tức Đan lại, ánh mắt Trác Phàm kiên định, bên trong mắt trái đột ngột hiện ra Lôi Viêm màu đen. "Dù sao, ta cũng là phụ thân của hắn!"
Nói xong, hắn liền lôi kéo tay Cổ Tam Thông nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại Côn Bằng với vẻ mặt kinh dị nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ kiêng dè. Ánh mắt kia là cái quái gì?
Tam Thủ Quái Nha cũng đuổi bước lên phía trước, quỳ xuống xin tha thứ. "Chủ nhân, thực không dám giấu giếm, vừa rồi tiểu nhân thật sự bị hắn uy hiếp mà đưa tới!"
Liếc nhìn quái nha, sau đó lại nhìn bóng lưng Trác Phàm chằm chằm, Côn Bằng thở ra thật dài, gật gật đầu: "Thì ra là thế, tiểu tử này xưa không bằng nay. . ."