Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1437 - Chương 1453: Trung Châu Đại Địa

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1453: Trung Châu đại địa

Năm châu đại lục, Trung Châu được tôn Kiếm Tinh nhất quốc, độc bá thiên hạ.

Trong toàn bộ thế lực đại lục phân bố, Trung Châu là nơi cường thịnh nhất, cường giả như mây. Ở địa giới, cao thủ Hóa Hư nghênh ngang mà đi, nhưng ở địa vực Trung Châu chỉ có thể làm người canh cổng mà kiếm sống, không liên quan chút gì đến hai chữ cường giả.

Thậm chí canh gác cửa thành hay hộ vệ tuần tra trên đường cũng có không ít Hóa Hư cường giả. Nhìn thấy cảnh tượng này, tu giả bốn châu phải giật mình sợ hãi, âm thầm thán phục thực lực của Trung Châu.

Đặc biệt một châu là một nước, khác với sự phân bố thế lực của bốn châu còn lại, được tất cả cường giả thống nhất quản lý, sức mạnh gắn kết của nó thật sự khiến mọi người phải hoảng sợ.

Mà ngay cả Hóa Hư cường giả ở đây đều có tình cảnh như thế, đừng nói đến hàng ngũ tu giả Thần Chiếu, Thiên Huyền, bọn họ chỉ có thể bưng trà rót nước ở Trung Châu mà thôi.

Cho nên những thế lực cường thịnh đến từ bốn châu, ở khu vực của mình thì la lối om xòm, không ai bì nổi, nhưng khi tới nơi này, tùy tiện đụng phải người nào cũng bị họ đè bẹp, vì thế ai cũng đều cụp đuôi, nơm nớp lo sợ, sống cẩn thận từng chút một.

Mà trong đó cũng bao gồm cả hai cha con quái vật. Nhớ năm đó, ở khu vực của mình, bọn họ đã gây tai họa khắp nơi, đánh giết người không ghê tay, nhưng ở chỗ này, lại phải cẩn thận từng chút, sợ chọc phải phiền phức, gây nguy hiểm cho tính mạng.

"Chờ một chút, đến chỗ nào rồi?"

Đến trước của một tòa thành cao lớn, nhìn thấy ba chữ to, Phi Vân Thành. Mà ở chỗ này, tất cả tu giả ngự không bay tới đều tự giác hạ xuống, lặng yên xếp hàng chỉnh tề, thành thật đi vào trong nội thành.

Hai bên cửa thành, hai vị lão giả tóc trắng, hai mắt sáng ngời, khí tức mạnh mẽ, tản mát ra bên ngoài, nhìn qua cũng biết hai người này ở địa vực vị thế khó mà có được, nơi này Hóa Hư cường giả nhiều vô số kể.

Giờ khắc này, dường như bọn họ tuân theo mệnh lệnh, gấp rút kiểm tra những người sắp vào cửa thành, không biết xảy ra chuyện gì, lại thực hiện giới nghiêm như vậy.

Một nam nhân mặc hắc bào, tay nắm nam hài tử mũm mĩm khoảng chừng bảy tám tuổi, cẩn thận đi đến trước mặt hai người, khẽ cúi đầu nói: "Khởi bẩm hai vị tiền bối, vãn bối đến từ khu vực Tây Châu, vì bị kẻ thù truy sát, mới trốn đến đây, mong hai vị tiền bối giúp đỡ!"

"Bị kẻ thù truy sát?"

Ánh mắt hai lão giả khẽ híp lại, dò xét cẩn thận người áo đen, khẽ gật đầu, cười lạnh, khinh miệt nói: "Ha ha, thực lực Thần Chiếu ngũ trọng, còn mang theo một thằng nhóc con, khó trách bị người ta đuổi giết. Đi thôi, loại tiểu nhân vật như ngươi cũng không thể tạo nên sóng gì lớn."

"Đúng vậy đúng vậy, đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối. . ."

Liên tục gật đầu tạ ơn, sau đó người áo đen vội vã nắm tay đứa nhỏ, kéo vào trong nội thành, như đang chạy trốn.

Liếc nhìn cha con kia chạy đi, hai lão khinh bỉ cười lớn: "Ha ha ha, người yếu là thế, cả đời chỉ biết chạy trốn."

"Không phải sao, kiến hôi như chúng chạy đến Trung Châu có lẽ còn khổ sở hơn sống ở Tây Châu, ha ha ha. . ."

Hai người đưa mắt nhìn nhau cười cợt, sau đó lại tiếp tục thực hiện chức trách, tiến hành kiểm tra người phía sau tiến vào. Thế nhưng bất chợt, hai người lại cảm thấy sau lưng luồng gió thổi đến, không khỏi rùng mình, trong lòng hoảng hốt.

Tựa như có hung thú sau lưng đang hung hăng nhìn bọn hắn chằm chằm, vội quay người nhìn lại, thế nhưng không nhìn thấy gì khác lạ trên đường, chỉ có dòng người không ngừng di chuyển.

Mày nhíu chặt, hai người ngờ vực hỏi lẫn nhau.

"Lão gia hỏa, vừa rồi ngươi cũng cảm giác được đúng không?"

"Đúng vậy, như có một con rắn độc đang rình con mồi, có thể lấy đi tính mạng bất cứ lúc nào, ngươi cũng giống vậy sao?"

"Ừm. . ."

Lão giả kia nặng nề gật đầu thế nhưng suy nghĩ hồi lâu lại lắc đầu, bật cười ra tiếng: "Có thể là ảo giác của chúng ta, dù sao một tháng trước vừa mới xảy ra chuyện đó, trong cơn tức giận Đông Phương đại nhân đã chém giết mấy trăm cao thủ Dung Hồn, dọa chúng ta sợ hãi. Vì vậy mới thần hồn nát thần tính, nhưng dù thế nào, đám tặc tử kia cũng không dám lộ mặt dưới ban ngày, hơn nữa còn có chúng ta canh cổng? Ha ha ha. . ."

"Đúng vậy đúng vậy, nói chứ yếu ớt một chút cũng tốt, những cường giả kia sẽ không ghi nhớ tốt. . ." Một lão giả kia cười khan nói, rồi tiếp tục công việc của mình với vẻ mặt cứng đờ, bọn họ cũng quên bản thân vừa chế giễu hai cha con kia yếu đuối như thế nào.

Mà ở một nơi tối tăm trong nội thành, người áo đen bịt miệng đứa nhỏ, không nhúc nhích, nhìn cổng thành bên kia hết thẩy bình thường, không có chuyện gì xảy ra mới yên lòng, thở một hơi thật dài, chậm rãi lấy bàn tay ra khỏi mặt đứa trẻ.

Thế nhưng vừa mới lấy tay ra, đứa bé không nhịn được nhảy dựng lên, nhìn về phía người áo đen hét lớn: "Cha à, hai lão gia hỏa vừa rồi dám xem thường cha con chúng ta? Từ khi con xuất đạo đến giờ chưa từng gặp chuyện uất ức như vậy, nếu vừa rồi không phải cha ngăn con, con đã vặn đầu hai lão già kia làm cầu đá rồi."

"Nếu con làm như vậy thì chúng ta không thể thoát khỏi nơi này!"

Chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt quen thuộc của người áo đen lộ ra kia không ai khác chính là Trác Phàm. Tuy nhiên Trác Phàm bây giờ rất khác trước rất nhiều, hai mắt trong veo tĩnh lặng, hài hòa, không thù hận, thâm thúy vô cùng.

Vỗ nhẹ vào đầu nhỏ của Cổ Tam Thông, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Nơi này không giống Tây Châu, Phi Vân Thành chính là một trong đô thành Trung Châu Cửu vực, có vô số cao thủ đáng sợ tọa trấn. Nếu chúng ta gặp phải hắn lời thì không thể chạy thoát được."

"Có gì đáng sợ chứ, không phải cha có Long Tức Đan của Long Tổ à, nếu gặp hắn, cứ trực tiếp thiêu đốt hắn đến hài cốt cũng không còn đi." Cổ Tam Thông ưỡn ngực quát to.

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng: "Chúng ta chỉ có hai viên Long Tức Đan, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta không muốn lãng phí. Ở phàm cấp, dù ném Long Tức Đan ở đâu, đều là bảo vật phá hủy. Huống chi. . ."

Nói đến đây, ánh mắt Trác Phàm ngưng tụ, vẻ mặt kiên định nói: "Bản thân mình phải đủ lớn mạnh, mới là điều bảo đảm nhất, ta không muốn quá ỷ vào ngoại lực, hủy đi tu hành của chính mình."

"Cho nên trong hai năm qua, cha vẫn luyện Bản Chân Quyết, để cho tu vi của bản thân lùi lại?" Trong lòng không hiểu, Cổ Tam Thông chu miệng, bất mãn nói.

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm chậm rãi lắc đầu, ánh mắt tĩnh lặng, nhỏ nhẹ nói: "Bản Chân Quyết là công pháp tu tâm, không phải vì để cho tu vi bản thân lùi lại, giả heo ăn thịt hổ, đây chẳng qua là biểu tượng. Trên thực tế, đó là để cho mình trở về nguồn gốc, trở nên bình tĩnh. Trong hai năm qua, nếu ta không nhất quyết tập đạo công quyết này, không biết bây giờ tâm cảnh đã sụp đổ đến thế nào rồi. Nhất niệm thành Ma, nhất niệm thành Phật, có lẽ ta đã sớm trầm luân ma tính, không thể tự kềm chế."

"Hiện tại tu vi của ta thật sự có thể thuận lợi đột phá đến Hóa Hư ngũ trọng, cũng nhờ có Bản Chân Quyết xoa diệu tâm cảnh. Viên lão, quả nhiên là sư phụ ta. . ."

Nhìn Trác Phàm thật sâu, nhìn vẻ lo lắng thất thần của hắn, Cổ Tam Thông thở dài, biết hắn lại nghĩ tới những người bị hắn bỏ rơi, cũng không nói gì, nhưng ngay sau đó cổ hắn đeo một khối Kim Tỏa, nói lầm bầm: "Trường Mệnh Tỏa này, cha đeo cho con làm gì? Khó coi chết, giống như con nít."

"Con không phải con nít sao?"

Cười khẽ một tiếng, Trác Phàm yêu thương xoa bóp khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, trêu đùa: "Tiểu Tam Tử, có cha mẹ nào không hy vọng con cái mình trường mệnh mạnh khỏe? Trường Mệnh Tỏa này cha làm cho con, gửi yêu thương vào đó, con nhất định phải mang bên mình."

Khuôn mặt co rúm, Cổ Tam Thông không còn gì để nói: "Cha à, con đã hơn ba trăm tuổi rồi, cha còn thật sự coi con là con nít sao. Mà công năng của Trường Mệnh Tỏa không phải con không biết, chỉ là che dấu thực lực của con thôi. Con vốn là tu giả Hóa Hư lục trọng, nhưng đeo nó lên, ai cũng cho con chỉ là trẻ em bảy tuổi. Đi trên đường hết người này véo mặt, vò đầu, nếu không phải cha ngăn lại con đã bóp chết bọn họ rồi."

"Haizz, nhịn một chút, con cũng được xem là kỳ hoa, thiên hạ nào có tiểu hài tử có thực lực Hóa Hư cảnh chứ?"

Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, Trác Phàm khoát tay. "Nếu thực lực của con quá nổi bật, đi vào khu vực Trung Châu này sẽ bị xem như bảo vật, giám sát nghiêm ngặt, vậy chúng ta còn làm gì được?"

"Con biết cha luyện chế cái này có ẩn giấy khí tức ma bảo là vì tốt cho con, nhưng có thể luyện cái nhỏ hơn không, chẳng phải đồ vật bất ngờ gì? Tự nhiên đeo cái Kim Tỏa lớn như vậy trước ngực, thật mất mặt..."

"Không tệ, nhìn rất đáng yêu!"

Không ngờ, Cổ Tam Thông còn chưa phàn nàn xong, Trác Phàm đã đánh gãy lời hắn, khẽ cười nói: "Nhìn khuôn mặt của mới ngay thơ làm sao, đeo thêm Trường Mệnh Tỏa này con sẽ trở thành thiên sứ vô hại. Ai có thể nghĩ tới, dưới vẻ ngoài thiên sứ là một dã thú hung tàn? Đây là vũ khí tốt nhất làm tê liệt kẻ thù, con nghĩ mà xem, nếu chúng ta gặp phải kẻ thù bất khả chiến bại, bọn họ không đề phòng con, một quyền nện xuống bọn chúng xương cốt đứt lìa, thật sảng khoái."

Thân thể chấn động, Cổ Tam Thông suy nghĩ tỉ mỉ, cuối cùng cũng gật đầu tán thành.

Đúng thế, có lý, không hổ là cha đã bắt đầu bố trí.

"Cha à, khi nào chúng ta giao thủ với người kia?"

"Hi vọng vĩnh viễn không giao thủ."

Mí mắt rũ xuống, Trác Phàm quay đầu nhìn vào vị trí trung tâm bên trong thành trì, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng. "Đệ nhất cao thủ đứng đầu Đông Châu, hiện là một trong Cửu Kiếm Vương Trung Châu, Thượng Quan Phi Vân, tốt nhất lần hành sự này có thể tránh được hắn, nếu không thì. . ."

Nói đến đây, chỗ sâu trong mắt Trác Phàm càng thêm ngưng trọng.

Bình Luận (0)
Comment