"Căn cứ theo bản địa đồ Long Tổ cung cấp, một trong phong huyệt thiên địa ở gần đây. Dựa theo quy luật ai mạnh người đó chiếm, phong huyệt thiên địa rất có thể ở bên trong Phi Vân vương phủ."
Nhắm mắt, suy nghĩ tỉ mỉ, Trác Phàm thì thầm nói: "Thế nhưng Phi Vân vương phủ này chính là phủ đệ của Thượng Quan Phi Vân, bên trong cao thủ như mây, muốn đi vào dò xét mà không để lại tiếng động thật còn khó hơn lên trời."
Nói xong, Trác Phàm chậm rãi mở mắt ra, mày nhíu chặt.
Cổ Tam Thông nhìn thấy, bất đắc dĩ thở dài: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Cha, cha nói nơi này cao thủ như mây, dù hai cha con chúng ta liên thủ cũng khó bảo toàn tánh mạng, trừ khi dùng Long Tức Đan diệt hết bọn hắn, không thì không biết làm sao?"
"Long Tức Đan là thủ đoạn sau cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, ta thật không muốn lãng phí!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm sờ lên cằm, suy nghĩ tỉ mỉ."Tiểu Tam Tử, vừa rồi con cũng nhìn thấy cửa thành kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, hai lão gia hỏa kia cũng rất cẩn thận. Chúng đến Trung Châu cũng đã mấy tháng rồi, qua mấy thành trì nhưng cũng chưa từng gặp qua gác cổng cẩn thận như vậy, đúng không?"
Cổ Tam Thông suy nghĩ một chút, nhàn nhạt lắc đầu: "Có lẽ vì đây là Phi Vân Thành, là một trong đô thành Cửu Vực."
"Không, chắc chắn không phải như thế!"
Kiên định lắc đầu, mắt Trác Phàm lóe lên, cười khẽ một tiếng: "Trung Châu thế lớn, luôn luôn cuồng ngạo, thậm chí công bố thẳng thừng không sợ mật thám bốn châu bởi vì bọn họ đủ cường đại, cho dù tình báo tiết lộ ra ngoài chuyện gì cũng không sợ hãi, chỉ cần bọn họ muốn làm, vẫn có thể san bằng bất cứ ngóc ngách nào trong thiên hạ. Cho nên Trung Châu kiểm tra trong chặt ngoài lỏng, sẽ không tạo nên bầu không khí khẩn trương như vậy, sợ người ta chê cười. Nhưng nhìn dáng vẻ Phi Vân Thành lúc này, có thể thấy được gần đây xảy ra chuyện lớn, khiến cho Thượng Quan Phi Vân cũng phải khẩn trương."
"Chuyện này liên quan gì đến chúng ta, hắn khẩn trương kệ hắn, thậm chí trong vương phủ có tuần tra nghiêm ngặt hơn thì chúng ta càng không có cơ hội dò xét." Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Cổ Tam Thông bĩu môi từ chối cho ý kiến.
Thế nhưng thấy Trác Phàm lại cười ra tiếng, sâu xa nói: "Nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì có tránh cũng không khỏi, Thượng Quan Phi Vân khẩn trương, điều này nói rõ hắn bị uy hiếp. Tuy nhiên không biết thần thánh phương nào uy hiếp được hắn, nhưng chắc chắn hai người có một trận Long tranh Hổ đấu. Như vậy, chúng ta cũng có thể đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi!"
"Đúng thế, sao con không nghĩ tới? Vẫn là cha thông minh, ha ha ha. . ."
Cổ Tam Thông cười lớn một tiếng, dò hỏi: "Cha, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Tìm nơi nghỉ chân, yên lặng xem diễn biến, rất có thể chúng ta sẽ ở lại chỗ này một thời gian, ha ha ha. . ."
Trác Phàm vung ống tay áo lên, trực tiếp đi thẳng về phía phiên chợ phồn hoa nhất, Cổ Tam Thông nhìn thấy, trong lòng thắc mắc, vội vàng đuổi theo.
Ba canh giờ sau, hai người xuất hiện trước một tòa trạch viện to lớn, trước cửa vắng tanh, dường như không có người ở. Mà bên cạnh bọn họ không biết từ lúc nào xuất hiện một đại hán miệng đầy ria mép, quanh thân khí tức Thần Chiếu lục trọng.
"Vị khách quan này, ngài nhìn kỹ đi, đây là một trong số ít tòa nhà tốt nhất Phi Vân Thành, nếu không phải cần linh thạch cấp bách, ta sẽ không rời bỏ nó!" Đại hán nhìn xung quanh không có người, vội vã chào hàng với Trác Phàm.
Cổ Tam Thông ở bên cạnh nghiêng đầu liếc nhìn hắn, có chút bất ngờ.
Lúc mới nhìn thấy đại hán này, là cường giả Thần Chiếu, trên chợ lại kéo bọn họ qua một bên, tưởng thân phận cao sang thế nào, ai ngờ chỉ là một tên bán phòng.
Haizzz, xem ra Trung Châu này cường giả nhiều như chó, đều không đáng tiền, ngay cả cao thủ Thần Chiếu cũng bắt đầu làm người bán hàng rong, vậy chắc Thiên Huyền cao thủ phải đi đi quét đường, đổ bô quá.
Dò xét tòa nhà này một chút, Trác Phàm khẽ gật đầu, sau khi trầm ngâm, nhìn về phía người kia nói: "Cho một cái giá đi!"
"800 ngàn linh thạch, ngài thấy có được không?"
"800 ngàn?" Mày nhíu chặt, Trác Phàm cười xùy."Sao ngươi không đi cướp đi, thấy ta giống người giàu có à? Ở Tây Châu, cho dù là đế đô, trạch viện cũng tuyệt không vượt qua được một vạn linh thạch. Dù sao trạch viện cũng chỉ là nơi để dung thân, nhưng linh thạch mới căn bản của tu giả. Lấy linh thạch đổi trạch viện, chẳng phải bỏ gốc lấy ngọn sao?"
Nghe được lời này, người kia tỏ vẻ xem thường nói: "Đây không phải là Tây Châu, đây chính là Trung Châu, nếu không có khả năng thông thiên triệt địa, tu giả ở nơi này không đáng tiền. Ngươi nhìn ta mà xem, ở các quốc gia Tây Châu, đi đâu cũng được Vương tông quý tộc chiêu đãi long trọng, nhưng ở chỗ này, ta chỉ là một người bình thường.
"Vậy sao ngươi chạy đến Trung Châu? Thà làm đầu gà cũng không làm phượng hoàng. Với thực lực của các hạ thế này mà cũng muốn tìm lối thoát tốt ở Trung Châu sao?"
"Lối thoát gì chứ, với tư chất của ta sao có thể đột phá kết giới Trung Châu"
Thấy Trác Phàm hỏi thăm, người kia thương tâm một trận, cảm thán khoát tay: "Nói thật với ngươi, ta và chủ nhân nhà ta tới đây, chủ nhân nhà ta chính là cao thủ Dung Hồn, làm hộ vệ ở Phi Vân vương phủ, ở Trung Châu cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm . ."
"Sau đó thì sao?"
Không chờ hắn nói xong, Trác Phàm đã gấp không thể chờ được hỏi thăm. "Chủ nhân của ngươi có quan hệ với Phi Vân vương phủ, vậy ít nhất ở khu vực này vẫn hữu dụng, sao ngươi còn. . ."