"Thôi, đừng nói nữa, tất cả đều là số mạng."
Bất đắc dĩ khoát khoát tay, người kia ủy khuất mà nói: "Vốn chúng ta lăn lộn ở nơi này cũng rất tốt, ăn ngon uống sướng không thành vấn đề, nhưng không ngờ một tháng trước, kẻ trộm xông vào vương phủ, không biết họ có bảo bối gì, xém chút đắc thủ. Sau đó, khi Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân đại nhân biết được, nổi trận lôi đình, dưới cơn nóng giận, chém giết mấy trăm cao thủ Dung Hồn, trong đó có chủ nhân nhà ta."
"Haizzz, thật ra mà nói, chuyện này cũng không trách chủ nhân của bọn ta được, đám kia kẻ trộm kia vô cùng lợi hại, trong đó còn có cao thủ Quy Nguyên cảnh, hộ vệ sao có thể ngăn cản được chứ? Nhưng khi chủ tử tức giận, cũng đành cam chịu mà thôi."
"Cho nên, khi chủ nhân nhà ngươi chết đi, ngươi bán tòa nhà của hắn." Trác Phàm đoán quả nhiên không sai, nội thành giới nghiêm là vì có người xâm nhập vương phủ.
Mà tên trộm kia muốn lấy cái gì thì chắc chắn vẫn chưa đoạt được, chờ cơ hội để ra tay, thậm chí đã tìm kiếm tiếp viện. Bởi vậy, Phi Vân Thành mới nghiêm khắc kiểm tra.
Nếu kho báu bị mất thì chắc chắn Thượng Quan Phi Vân đặt nặng truy lùng tìm kiếm, thay vì canh giữ nghiêm ngặt.
Nếu bảo vật còn trong vương phủ, như vậy những kẻ trộm kia nhất định sẽ hành động lần thứ hai, đến lúc đó bọn họ chớp thời cơ tiến đến.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trác Phàm cười một tiếng, đã bắt đầu suy nghĩ đến toàn bộ kế hoạch.
"Khách quan à, ngài cũng nên nhìn ra, ta chỉ là chân chạy vặt, làm sao có thể nhét tám trăm ngàn linh thạch."
Như sợ Trác Phàm nghĩ hắn bất trung bất nghĩa, người kia lập tức mím môi, tỏ vẻ ủy khuất: "Ngài nghĩ một chút mà xem, cho dù chủ nhân nhà ta là hộ vệ vương phủ, ta là nô tài hộ vệ, nhưng ta cũng chỉ là Thần Chiếu cảnh, trong phủ có thể có được bao nhiêu quyền lực, có thể lấy nhà cửa của chủ nhân được sao? Thực ra, chủ nhân nhà ta vừa chết, rất nhiều linh binh bảo đan trong nhà đều bị những Hóa Hư cường giả quét sạch, chỉ có tòa nhà này ở chỗ đó, không cách nào dời đi."
"Cho nên bọn họ bảo ta ở chỗ này trông coi, tìm phương pháp xử lý ngôi nhà này, sau đó cùng bọn họ về quê, không phải là nô bộc ở đây. Bởi vậy tám trăm ngàn linh thạch, thật không phải của một mình ta, còn có rất nhiều cao thủ chờ phân chia. Nếu như ngài còn chê đắt, vậy thì năm trăm ngàn, không thể thấp hơn. Nếu không phải ta vội vã mang linh thạch rời đi, chắc sẽ không hạ giá, nếu ngươi còn không đáp ứng, ngươi chỉ có thể tìm nhà khác. . ."
Đại hán kia tận tình khuyên bảo, Trác Phàm lại không nói một câu, chỉ chăm chú nhìn sân nhỏ này, yên tĩnh suy nghĩ, không biết đang suy nghĩ gì?
Mày đại hán nhíu lại, lòng nghi hoặc, hắn đã giả bộ đáng thương, lại dùng thủ đoạn đại hạ giá, người này còn không mắc câu sao?
Chẳng lẽ hắn không có nhiều linh thạch như vậy? Thế nhưng cũng không giống.
Hắn còn đang suy nghĩ có nên mua hay không, chứng tỏ trong túi hắn có hàng, không biết hắn nguyện ý bỏ ra bao nhiêu mà thôi.
Ánh mắt khẽ híp lại, người kia cũng là người khôn khéo, con ngươi xoay tròn, vội vàng nói: "Khách quan à, thực không dám giấu giếm, nhà này còn có thứ tốt khác."
"Hả, thứ tốt gì?" Mày nhíu chặt, Trác Phàm ngạc nhiên nói.
Khẽ cười một tiếng, đại hán kia lắc đầu: "Ta đây cũng không biết, dù sao chủ nhân nhà ta lúc còn sống trong nhà này đã xây rất nhiều mật thất, dùng để luyện công, hoặc luyện đan, hoặc luyện khí. Tuy sau khi hắn chết, bảo bối đều bị mọi người phân chia sạch sẽ, nhưng những ngõ ngách khác, biết đâu còn có những bảo bối chưa bị lấy đi, chỉ cần ngài tìm được một kiện, nói không chừng thu hồi lại tám trăm ngàn linh thạch, cũng coi như chúng tôi bán nhà tặng vật phẩm cho ngài, để xem vận khí của ngài!"
Suy nghĩ một chút, Trác Phàm không khỏi bật cười lắc đầu. Lần này, hắn ta giải thích đến dọa người, có sẽ vì tham món tiền lời nhỏ, nhưng Trác Phàm hắn đâu dễ mắc lừa như vậy.
Có điều, hiện tại hắn đúng thật cần một chỗ đặt chân, định cư nơi đây, lặng yên xem diễn biến mới.
Trác Phàm lắc đầu nhìn về phía đại hán kia cười nói: "Huynh đài, không phải vừa rồi ngươi mới nói năm trăm ngàn sao?"
"Đó là vừa rồi ta không nói đến tặng phẩm." Ngập ngừng một chút, người kia tươi cười nói.
Trác Phàm lên tiếng: "Nếu như ngươi có thể tìm được tặng phẩm đã sớm lấy đi, còn đến phiên ta có được sao? Tóm lại năm trăm ngàn, ngươi không bán, ta tìm nhà khác. Dù sao ngươi cũng nói, một tháng trước mấy trăm cao thủ bị giết, có lẽ nhà bán rất nhiều."
Nghe vậy, vị đại hán kia bực bội trách cứ bản thân, ai bảo nhiều chuyện với hắn làm gì khiến giá cả bị kéo xuống.
Thế nhưng hắn phải vội vã rời đi, phòng này sẽ bị phá hủy, hắn chỉ đành phải bán với giá thấp thôi.
Cứ như vậy, hai người làm thủ tục bàn giao giấy tờ và linh thạch, Trác Phàm liền mang theo Cổ Tam Thông nghênh ngang vào nơi cư trú mới, có điều bọn họ không nghĩ tới, nơi này đã sớm có người đến.