"Tặng phẩm, tặng phẩm, tặng phẩm. . ."
Như đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, Cổ Tam Thông hưng phấn chạy quanh sân rộng lớn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng, vô cùng kích động.
Khi thì chui lên xà nhà, khi thì chui vào hồ nước, mỗi xó xỉnh đều lui tới một lần, chỉ vì tìm bảo bối mà người kia vừa nói.
Trác Phàm nhìn dáng vẻ của hắn, bất đắc dĩ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Tiểu Tam Tử, người vừa rồi nói như vậy chỉ vì muốn chúng ta mua chỗ này mà thôi, làm gì có tặng phẩm chứ? Nếu có bảo bối như lời hắn nói thì làm gì tới phiên hai chúng ta?
"Điều này cũng chưa chắc đâu cha."
Cổ Tam Thông vẫn nhảy lên nhảy xuống như cũ, kích động nói: "Những tên đần kia không tìm được, không có nghĩa là chúng ta tìm không được. Với trí thông minh của cha, lỗ mũi của con, nhất định có thể tìm tới mật thất ẩn giấu kia!"
Nghe nói vậy, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ một tiếng. "Tiểu Tam Tử, con tìm được thì thế nào? Chỉ là đồ chơi tu giả Dung Hồn cảnh phàm cấp luyện chế mà thôi, trong mắt chúng ta chúng chỉ là đồ bỏ đi. Trong nhẫn trữ vật tùy tiện xuất ra một kiện đồ vật, cũng trân quý hơn nhiều bảo bối kia của hắn, con còn phí lực làm gì?"
Cổ Tam Thông nhìn hắn không nói gì, nhưng vẫn đi tới đi lui tìm kiếm trong sân nhỏ.
Trác Phàm cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng sớm hiểu ra.
Nói cho cùng, Tiểu Tam Tử vẫn là một đứa bé, tính tình hồn nhiên vui tươi. Nó tìm đồ cũng không để ý đồ vật là cái gì, chỉ hưởng thụ quá trình tìm kiếm mà thôi.
Trước kia Tiểu Tam Tử tìm kiếm linh dược, một là quấn bụng, hai là để mua vui. Về sau linh dược trong tay Trác Phàm và Côn Bằng đã khá nhiều, nó mới không đi tìm nữa.
Trong tình huống không lo cơm no áp mặc, tính tình con nít đã bị phong bế khá nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm lại nhìn Tiểu Tam Tử, trong lòng có chút hổ thẹn. Thân là cha hắn, lại không chú ý đến tâm trạng của con, điều này thật đáng trách.
"Tiểu Tam Tử, con cứ tìm đi, tìm được thì mang đến cha xem thử, ta cũng muốn nhìn thử đó là bảo bối gì." Chợt, Trác Phàm nhìn về phía Cổ Tam Thông hét lớn.
Thân thể hơi chấn động một chút, Cổ Tam Thông quay đầu nhìn Trác Phàm, cười rạng rỡ. "Được, con nhất định sẽ tìm ra. . ."
Nói xong, bóng dáng Cổ Tam Thông lóe lên rồi biến mất không tăm tích.
Nhìn bóng dáng hồng hồng biến mất, Trác Phàm cười nhẹ lắc đầu, trong lòng cảm giác vui vẻ.
"Cha à, con tìm được rồi, thật sự có bảo bối." Đột nhiên, Cổ Tam Thông hưng phấn kêu to: "Mà kiện bảo bối này, chắc chắn cha còn chưa có."
Trác Phàm vô cùng ngạc nhiên nói: "Ồ, thật sự có bảo bối, nhanh như vậy đã tìm được, xem ra nó là tặng phẩm mà người bán nhà nói, hắn thật sự không nói xạo nha."
Kết quả, theo tiếng gào của Tiểu Tam Tử, Trác Phàm rất nhanh liền tới trước một phòng tranh hẻo lánh. Dò xét trên dưới một chút, Trác Phàm cảm giác kỳ quái, đây không phải một phòng tạp hóa sao?
Không biết chủ nhà này đam mê kiểu gì mà xây mật thất ở đây, để đảm bảo an toàn sao? Đúng thật bảo đảm an toàn, có lẽ những cường giả Hóa Hư Thần Chiếu đều sẽ không nghĩ tới, nơi chứa bảo bối lại được xây dựng ở đây.
Trác Phàm không để ý trong này có bảo bối gì, mặc kệ bảo bối gì, hắn không để vào mắt. Lần này đến đây mục đích cũng vì phục vụ sở thích của con trai hắn mà thôi.
Đây cũng xem là trách nhiệm của một người phụ thân.
"Tiểu Tam Tử, đến tột cùng con tìm được vật gì thế, để cha nhìn xem. . ."
Mặt mang theo ý cười, Trác Phàm như dỗ dành đứa trẻ, chậm rãi đi vào trong nhà tranh, tình cảnh trước mắt hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy giờ này khắc này, trên mặt đất trong phòng tranh khô ráo có một thiếu nữ trẻ trung đang nằm, mặt trái xoan, mắt phượng, da trắng như tuyết, eo nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp.
Có điều lúc này nàng như đang bị thương nặng dẫn đến hôn mê, sắc mặt xám trắng dị thường, khóe miệng có tia máu đỏ tươi, cực kỳ chói mắt. Tiểu Tam Tử cứ như vậy ngồi xổm bên cạnh nàng, hưng phấn chỉ nàng nói: "Cha à, bảo bối, nữ nhân, hắc hắc hắc. . ."
Trác Phàm nhìn thấy trên vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Tam Tử chợt lộ ra nụ cười bỉ ổi, tiến lên gõ đầu hắn, mắng to: "Tiểu tử, con bao nhiêu tuổi mà xem nữ nhân là bảo bối hả?"
"Con hơn ba trăm tuổi!"
Cổ Tam Thông hếch mũi lên trời: "Đừng xem con là hài tử, rất nhiều thứ con đều hiểu rõ ấy."
Ách!
Trong lòng Trác Phàm không còn gì để nói. Vừa rồi hắn còn xem tiểu tử này như đứa trẻ, nhưng hắn sai rồi, đây là lão nhân tinh giả bộ nai tơ, xem ra hắn không thể làm người cha hiền lành rồi, mà phải làm một người cha nghiêm khắc mới được.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm nhìn Cổ Tam Thông, lẩm bẩm nói: "Tiểu Tam Tử, vậy con muốn làm gì bảo bối này? Tuy con hơn ba trăm tuổi, nhưng với thân hình nhỏ bé này thì hình như vẫn không dùng được."
Gương mặt tiểu tinh quái Cổ Tam Thông đỏ lên, hắn hiểu lời Trác Phàm nói có ý gì, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn Trác Phàm nói: "Cha à, người thật xấu xa!"
"Ta xấu xa? Ta nghe con xem nữ nhân này là bảo bối, lão nhân tinh à, con nói xem ta làm sao có thể không xấu xa đây?" Mắt trừng lớn, Trác Phàm cũng hung hăng nhìn về phía hắn.
Miệng nhỏ trề ra, Cổ Tam Thông hừ nhẹ một tiếng nói: "Lúc con tìm thấy, nữ nhân đã ở nơi tối tăm này lâu rồi, khí tức yếu ớt, theo con thấy, nữ nhân này nhất định là được chủ nhân dùng để luyện công song tu lô đỉnh. Nếu là đỉnh lô, đứng ở góc độ tu luyện mà nói, con gọi nàng là bảo bối thì có gì không thể?"
"Ha ha, tiểu tử thúi, còn giở giọng văn vở với ta nữa đấy?"
Trố mắt nhìn, Trác Phàm cũng không phục, hắn đặt tay lên cổ tay rét lạnh của nữ nhân, tìm kiếm một phen, nhất thời cười ha hả: "Ha ha ha. . . lần này con đoán sai rồi, lô đỉnh gì chứ, nha đầu vẫn là một cô bé thôi."
Cổ Tam Thông hoài nghi nhìn nữ nhân kia, trong mắt có chút mê hoặc.
Hắn đoán sai sao? Nữ nhân này được tìm ra bên trong viện này, chẳng lẽ không phải đồ vật chủ nhân để sót lại sao?
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm cười trêu chọc. "Tiểu tử, con ngạc nhiên cái gì, nha đầu này không phải người trong viện. Con suy nghĩ một chút xem, nếu nàng là lô đỉnh của gia chủ, với dung mạo này không bị những người kia cướp đi mới lạ. Mà nàng ta còn bị thương rất nặng, ít nhất hơn một tháng…"
Trác Phàm đang phân cao thấp cùng nhi tử, đang khoe khoang khiến thức của hắn, đột nhiên khẽ giật mình, tựa như nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt hắn nheo lại, thì thầm.
"Hơn một tháng, chẳng phải là. . ."
Ánh mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, ôm lấy nữ nhân đi về phía hậu viện. "Tiểu Tam Tử, dọn dẹp cho cha một gian phòng ngăn nắp, ta muốn chữa thương cho nàng."
Cổ Tam Thông ngơ ngác nhìn Trác Phàm có chút không hiểu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Cha của hắn có lòng tốt từ lúc nào vậy, còn chủ động trị thương cho người ta, hơn nữa còn là nữ nhân.
Bỗng dưng, Cổ Tam Thông nghĩ đến chuyện gì, cười xấu xa hét lớn: "Được rồi, cha à, nhân danh chữa bệnh cùng với nàng song tu, cha chờ xem, có cơ hội con nhất định sẽ nói với mẹ."
Thân thể lảo đảo, xem chút Trác Phàm ngã trên đất, sau đó quay đầu hung tợn lườm hắn, mắng: "Tiểu Tam Tử, con muốn hại cha sao, lão tử song tu lúc nào? Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, một tháng trước đó bên trong Phi Vân Thành đã xảy ra chuyện gì?"
"Phi Vân vương phủ gặp trộm"
Cổ Tam Thông liền nói, thế nhưng rất nhanh kịp phản ứng, chỉ nữ nhân kia nói: "Cha, ngươi nói nàng. . ."
Khẽ cười một tiếng, hai mắt Trác Phàm lóe lên ánh sáng thâm thúy, cười gật đầu. "Không sai, tám chín phần, nha đầu này có liên quan đến chuyện kia, chúng ta nhất định phải cứu nàng, có thể tìm ra được ít thông tin từ nàng, con còn ngẩn người làm gì, còn không mau đi dọn dẹp phòng ở?"
"Vâng vâng. . ."
Vội vã gật đầu, Cổ Tam Thông trở nên nghiêm túc, nhanh chóng xông vào hậu viện, lập tức thu dọn một gian phòng chỉnh tề. Trác Phàm nhanh chóng mang nàng vào, để trên giường sạch sẽ, sau đó vận chuyển công lực, đưa tay xoa nhẹ trán nàng, trong lòng khẽ hô: "Hồi Thiên Long Ngâm!"
Hống!
Một tiếng rống to, ánh sáng màu xanh cuồn cuộn đột nhiên tràn vào trong cơ thể nữ nhân kia, thương thế nàng ta khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Thế nhưng khi ánh sáng xanh tán đi, nữ nhân vẫn như cũ không tỉnh lại, khí tức vô cùng yếu ớt, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
"Cha à, Long Ngâm này vô hiệu sao? Trước kia lúc chúng ta đánh Hoàng Phủ lão đầu, không phải dựa vào chiêu này mà đối phó sao?" Cổ Tam Thông ở bên cạnh nhìn thấy, nghi hoặc hỏi.
Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm khẽ cười một tiếng: "Lúc đó chúng ta là Thần Chiếu cảnh, cái Hồi Thiên Long Ngâm này rất khó chơi, chỉ khi nào nhập Hóa Hư cảnh, thương tật không ở thân thể, mà ở thần hồn. Nha đầu này là cao thủ thần hồn bát trọng, lần trọng thương này chủ yếu ở trong thần hồn, khiến nội thương cũng nghiêm trọng theo. Vết thương thần hồn chưa lành, dù nội thương có chữa tốt thế nào cũng sẽ tổn thương lại. Ta vừa mới làm một số trị liệu khẩn cấp cho nhục thể của nàng. Tiếp đó, trị liệu thần hồn cho nàng mới là trọng điểm!"
Cổ Tam Thông gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.
"Tiểu Tam Tử, con ở chỗ này để ý nàng, ta muốn bế quan ba ngày, luyện chế thần hồn của Thập Nhất Phẩm đan dược mới được, trong thời gian này không nên quấy rầy ta!" Chậm rãi đứng dậy, Trác Phàm để lại một câu, trực tiếp đi ra ngoài.
Cổ Tam Thông sững sờ, không hiểu rõ lắm. "Chẳng lẽ đan dược trên người chúng ta không được sao?"
"Không được, trừ thần hồn tổn thương nghiêm trọng, thương thế của nàng có chút kỳ quái, thật giống như. . ."
Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm như nghĩ đến chuyện cũ, chậm rãi nhấc bàn tay Kỳ Lân của mình lên, trên đó còn một vết sẹo rõ ràng, vết sẹo do Kình Thiên Kiếm thương tổn mà thành: "Thật giống như Thánh Binh lần trước trọng thương, nơi đó ngưng tụ cỗ linh khí kỳ dị không tan, người bị nhẹ không sao, nhưng bị nặng, cần phải có đan dược đặc thù mới có thể chữa trị."