Trong một gian mật thất tối tăm, có bày một đan lô màu vàng đen, rộng một thước cao hơn ba thước, tỏa ra hỏa quang cuồn cuộn nóng rực, thiêu đốt không ngừng, phát ra từng trận khí tức dày đặc, tràn ngập cả căn phòng.
Mà dưới ánh lửa chiếu rọi, một bóng đen vốn đã hòa nhập với bóng tối hắc ám, cũng dần hiển lộ ra khuôn mặt quen thuộc, đó không ai khác, chính là Trác Phàm.
Có điều giờ khắc này, hai con ngươi hắn nhắm lại, tay bấm pháp quyết, ngồi ngay ngắn đối diện đan lô, không nhúc nhích, dường như đang ngủ.
Vù vù vù.
Bỗng nhiên, tiếng không gian dao động vang lên, toàn bộ đan lô bắt đầu rung động không ngừng. Ngay sau đó một tiếng vang thật lớn phát ra, nóc đan lô nổ tung bay lên, một viên đan hoàn vàng óng tròn tròn bóng loáng, to bằng ngón tay cái, lập tức bay vọt lên bầu trời, như muốn chạy thoát nơi này.
Lập tức, Trác Phàm mở mắt nhìn viên đan hoàn như sao băng xẹt qua trước mắt, hắn bấm niệm pháp quyết, chỉ về phía trước: "Định!"
C-K-Í-T..T...T!
Bỗng nhiên, viên đan hoàn nhất thời ngừng lại trong hư không, không thể động đậy.
Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Trác Phàm chậm rãi xuất ra bình sứ nhỏ, nhẹ nhàng mở nắp bình, sau đó vẫy tay, viên đan hoàn giống như phạm nhân bị bắt trở về, buồn bã mà rơi vào trong bình.
Đến tận lúc này, Trác Phàm mới hài lòng đậy nắp bình lại, thở phào một hơi, dương dương tự đắc ra khỏi mật thất, đi hô hấp không khí trong lành ở bên ngoài.
"Haizzz, ròng rã ba ngày bế quan luyện đan, rất lâu không đi ra rồi!"
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn ánh nắng một chút, hít một hơi thật dài, cả người thả lỏng không ít, nhẹ nhàng nhất chân đi về phía hậu viện.
Kẹt kẹt!
Rất nhanh, hắn liền tới trước một gian phòng, khẽ đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào. Mà ở bên trong, Cổ Tam Thông buồn bực ngán ngẩm ngồi trước bàn, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm người nằm trên giường. Nơi đó, thiếu nữ thanh lệ đang nằm, nàng như mỹ nhân yên giấc ngủ, không màng danh lợi.
Giương mắt nhìn hai người, mọi chuyện như thường, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Tiểu Tam Tử, ba ngày qua, cô nương này vẫn tốt chứ!"
"Ôi cha, cuối cùng ngài cũng ra khỏi bế quan, nếu cha không xuất quan, ngày nào con cũng phải trông coi một người như vậy, sẽ ngạt mà chế mất."
Nhìn thấy Trác Phàm trở ra, Cổ Tam Thông thở dài thở ngắn, kể khổ đủ điều.
Trác Phàm nghe xong cũng chỉ cười nói: "Có thể trông coi một mỹ nhân xinh như hoa như ngọc ba ngày, không biết bao nhiêu người nguyện ý mà không được, con thì lại kêu khổ, đúng là có phúc mà không biết hưởng."
"Hừ hừ, đúng như cha nói, con cũng phải cần dùng đến." Bật cười một tiếng, Cổ Tam Thông như có ý nhìn thân thể gầy yếu, có chút bất đắc dĩ.
Da mặt run lên, Trác Phàm trợn mắt, cười mắng: "Tiểu tử thúi, sớm muộn ngươi cũng sẽ dùng tới, nghe nói sau khi thực lực Thánh Thú lớn mạnh, sẽ trưởng thành, thân thể sẽ lớn lên!"
Vỗ nhẹ đầu hắn, Trác Phàm cười cười, rồi đến xem thương thế của nữ nhân kia, Cổ Tam Thông xoa cằm, thờ ơ lắc đầu, lại không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn Trác Phàm.
Một lát sau, Trác Phàm lấy tay để trên cổ tay nữ nhân kia ra, khẽ gật đầu: "Còn tốt, thương thế vẫn chưa chuyển biến xấu, còn có thể cứu!"
Nói xong, Trác Phàm liền lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra viên đan hoàng hắn mới mới luyện chế thành, nó vẫn còn nóng, mở miệng nàng ra, nhẹ nhàng nhét vào.
Đan hoàn vào miệng tan đi, hóa thành một dòng nước trong, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể nữ nhân. Thân thể nàng ta run lên dữ dội, khuôn mặt thanh lệ cuối cùng cũng nhăn mày, có chút phản ứng.
Nhưng rất nhanh, nữ nhân kia lại thở một hơi dài nhẹ nhõm, lần nữa trở nên tĩnh lặng, chìm vào giấc ngủ sâu.
"Cha, sao nàng còn chưa tỉnh, đan dược của cha có được không thế?" Cổ Tam Thông dò xét liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn như lúc trước, có chút mất kiên nhẫn thở dài, bực tức nói.
Đưa tay ra xem mạch nàng lần nữa, Trác Phàm trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, nhìn về phía Cổ Tam Thông cười nói: "Tiểu tử thúi, cha ngươi là Thập Nhất Phẩm Linh Đan, Thánh Hồn Đan, làm sao có thể không được? Vì thương thế của nàng quá nặng, không thể khôi phục trong chốc lát. Chờ qua mấy ngày, chắc có thể thức tỉnh. Ngươi ở nơi này trông coi, đừng để nàng sau khi tỉnh lại chạy mất, như thế chúng ta phí công nhọc sức rồi!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm đã đứng dậy đi ra ngoài.
"Chờ một chút!"
Thế nhưng hắn còn chưa đi xa, Cổ Tam Thông lại bĩu môi, buồn bực nhìn về phía hắn: "Cha, sao còn để con trông chứ, cha muốn đi đâu?"
"À,ta lại luyện chút đan dược bổ cho nàng, ha ha ha!" Trác Phàm cười lớn, không ngừng đi ra ngoài, vừa đi vừa gật gù đắc ý, tìm cho mình các loại lý do: "Haizz, luyện đan đúng là mệt thật, nếu không phải muốn cho nàng sớm thức tỉnh một chút, ta cũng không muốn. . ."
Bạch!
Không ngờ ngay lúc hắn muốn đi ra khỏi cửa, một luồng sáng hồng trong nháy mắt cản trước mặt hắn. Cổ Tam Thông tức giận bĩu môi, oán hận nói: "Cha à, tuy rằng đầu óc con không tốt nhưng cũng không phải là đồ ngốc. Lúc trước, cha nói đan dược bình thường không trị được bệnh của nàng, cho nên mới bảo con ở chỗ này, cha đi luyện đan. Không phải phần lớn đan dược của chúng ta để bồi bổ thân thể sao, cha còn luyện cái gì? Hừ, cha xem con là trẻ con ba tuổi à."
À, cái này. . .
Thân thể đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt Trác Phàm cứng đờ, hai con ngươi loạn chuyển, nghĩ đối sách.
Thế nhưng, không đợi hắn nghĩ ra lý do mới, Cổ Tam Thông đã hét lớn một tiếng: "Cha ở đây trông coi nàng, con đi ra ngoài chơi!"
Vừa dứt lời, Cổ Tam Thông chạy vèo một phát, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
"Haizz, chờ chút. . ."
Trác Phàm vội vàng kêu to, nhưng đã không kịp, tiểu tử kia đã không biết chạy đi đâu rồi.
Quay đầu nhìn nữ nhân không có dấu hiệu thức tỉnh, lại ngửa đầu nhìn nơi Cổ Tam Thông biến mất, Trác Phàm bất đắc dĩ cười khổ, thở dài nói: "Haizz, không ngờ tiểu tử này lại không chia sẽ áp lực với cha hắn, ở nơi này trông coi một người đang ngủ thật nhàm chán vô cùng. Ta còn muốn ra đường tìm hiểu Phi Vân Thành một chút."
Không sai, Trác Phàm và Cổ Tam Thông đều không muốn làm việc buồn tẻ này.
Có câu, cha nào con nấy, hai người đều là hạng người làm việc lớn, để bọn họ làm việc tỉ mỉ, lại tốn thời gian còn khó chịu hơn giết chết bọn họ.
Nhưng cũng không còn cách nào, con chạy rồi, việc này lại không thể không có người làm, hắn phải đành ra tay!
Kết quả, dưới tình huống bất đắc dĩ, Trác Phàm đành phải thay Cổ Tam Thông, buồn bực ngán ngẩm ngồi bên cạnh bàn tròn, ngáp ngắn ngáp dài, nhàm chán nhìn bóng dáng xinh đẹp nằm trên giường kia. Thỉnh thoảng tiến đến xem mạch tượng của nàng, xem thử khi nào nàng thức tỉnh.
Thế nhưng kỳ quái là, tuy thương thế của nàng đang dần dần khôi phục nhưng không có dấu hiệu thức tỉnh.
Mày Trác Phàm nhíu sâu, trong lòng nghi hoặc, lúc này lại nhét cho nàng mấy viên đan dược nhưng vẫn không có trứng dùng. Ba ngày qua đi, nữ nhân này cũng không có dấu hiệu thức tỉnh.
Mà Trác Phàm cũng không có tính nhẫn nại như Cổ Tam Thông, hắn đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng nhìn bầu trời đã sáng bên ngoài, không thấy một bóng chim bay qua, đừng nói là bóng người, hắn lầm bầm mắng. "Bà mẹ nó, không biết tên tiểu tử kia chạy đi đâu rồi? Phóng một cái liền đi không trở lại! Lúc trước nói hay lắm, nào là cha con không chia lìa, sống nương tựa lẫn nhau. Kết quả lúc này thì sao, chỉ mới mấy ngày, thì hận không thể bỏ chỗ lão tử bay đi đúng không? Đã ba ngày không trở lại, hừ, đứa con bất hiếu này."
Mặt Trác Phàm vô cùng tức giận, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng nhìn nữ nhân xinh xắn trên giường kia, nhịn không được chỉ về phía nàng mắng to: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, thương tổn trên người ngươi lão tử đã chữa trị rồi, sao ngươi còn bất tỉnh? Nếu ngươi còn không tỉnh, có tin ta đánh ngươi hay không?"
Mặt nữ nhân kia không chút gợn sóng, vẫn nghiêm chỉnh nằm trên giường, không không nhúc nhích!
Trong lòng vô cùng tức giận, ở nơi này ngột ngạt Trác Phàm không có chỗ phát. Vì giám thị nữ nhân này, ba ngày qua hắn không làm được chuyện gì, tu luyện cũng không tĩnh tâm tu luyện, sợ nữ nhân đột nhiên tỉnh lại, quấy rầy hắn.
Cứ như vậy, liên tiếp bỏ phí ba ngày nhưng vẫn không có kết quả, đến lúc này hắn không thể nhịn được.
Mà hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, không có quy định không thể đánh nữ nhân, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một phụ thân rồi, có làm chuyện gì cũng phải để cho nhi tử của hắn nhìn, không thể đánh phụ nữ tay không tất sắt và trẻ em được, nếu không hình tượng anh hùng của hắn sẽ bị hủy đi.
Làm phụ thân trước mặt hài tử của mình không thể có bất kỳ vết nhơ nào.
Giống như tên trộm, hắn nhìn ba bên bốn phía, xác nhận Tiểu Tam Tử không trở về, hắn cười cười, đến bên giường nữ nhân kia, nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, không có ý tốt xoa xoa tay mà nói: "Cô nương, ngươi cũng đừng trách ta, ta cũng là ngươi tốt, biết đâu khi hai bàn tay này hạ xuống, ngươi tỉnh thì sao? Nếu như ngươi còn chưa tỉnh, cũng xem như xuất khí cho ta, tất cả mọi người không có tổn thất gì, đúng không, hi hi hi. . ."
Phi Phi!
Trác Phàm cười xấu xa một tiếng, hắn phun hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, rồi xoay tròn, sau đó định vỗ mạnh lòng bàn tay vào gương mặt non nớt của nàng.
Đương nhiên, Trác Phàm không dùng lực, hắn chỉ muốn phát tiết bực bội trong lòng mà thôi, nếu không hắn không chỉ trực tiếp vỗ vào đầu nữ nhân này đâu?
Cơn gió thoảng qua thổi bay mái tóc đen nhánh của nàng.
Hai tát này là thật thì mặt nàng đã in hai dấu tay to lớn trên mặt, đó là điều chắc chắn.
Ngay lúc lòng bàn tay Trác Phàm sắp chạm vào mặt nữ nhân kia, đột nhiên nàng mở to hai mắt, chăm chú nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt vô cùng tức giận.
Trác Phàm nhất thời sửng sốt, bàn tay giơ lơ lửng trên không trung.
Ba!
Bỗng nhiên, một tiếng nhỏ vang lên, nữ nhân kia bắt được cổ tay Trác Phàm, sau đó vung tay ném hắn nửa vòng, ngã lên giường. Tiếp đó nữ nhân xoay người, ngồi trên người, nắm vị trí hiểm yếu của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi vừa mới nói, muốn quất ai đây?"