Vừa rồi, nữ nhân không lộ sát ý ra ngoài, Trác Phàm cũng không có chuẩn bị, tùy ý nàng ném hắn trên giường. Giờ này khắc này, hắn nằm giang tay trên giường lớn, bị nữ nhân kia mạnh mẽ áp chế, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi. . . Ngươi tỉnh rồi? Tỉnh lúc nào thế?"
"Hừ hừ, xin lỗi, một ngày trước ta tỉnh rồi!" Cười lạnh, nữ nhân kia hung hăng trừng Trác Phàm, châm chọc nói: "Thế nào, không để bàn tay ngươi quất thành có phải cảm thấy rất khó chịu không?"
Trong lòng gật đầu tán thành, Trác Phàm không nghe nàng nói gì thêm, chỉ chú ý tới thời gian nàng thức tỉnh. May quá, lời hắn nói với Tiểu Tam Tử nha đầu này không nghe qua, như vậy vở kịch này vẫn có thể tiếp diễn.
Có điều suy nghĩ của hắn đã khác trước.
Vốn hắn muốn lấy thân phận ân nhân cứu mạng để đổi lấy một vài tin tức, nhưng bây giờ có hiểu lầm rất sâu, hai người không thành thù địch là tốt lắm rồi, chuyện lấy vài tin tức kia xem bộ khó khăn rồi.
Haizzz, quả nhiên xúc động là ma quỷ mà.
Tự nhiên đang êm đẹp, muốn quất nàng hai bạc tai làm gì?
Trong lòng cười khổ, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía người đẹp này, như cười như mếu nói :"Tiểu thư, ngài đã tỉnh, còn muốn giả bộ hôn mê làm gì chứ?"
"Hừ, nếu bản cô nương tỉnh nhanh thì làm sao tra được vài tình huống chứ? Người xung quanh, rốt cuộc là địch hay bạn? Người bình thường chỉ buông lỏng cảnh giác với hai loại người, một là người chết, hai là người hôn mê bất tỉnh."
Mày nhíu lại, nữ nhân kia vô cùng đắc ý: "Giống như ngươi vậy, một người lại quát tháo vào người hôn mê, xem ra cũng không phải là người tốt gì, nếu không phải bản cô nương giả bộ hôn mê một ngày, sao có thể nhìn thấy được bản chất tội ác của ngươi ?"
Da mặt nhịn không được run rẩy, Trác Phàm cười khổ gật đầu: "Cô nương, ngài thật thông minh, kinh nghiệm giang hồ phong phú. Tại hạ có chút ác tâm, thế mà bị ngươi nhìn một chút đã thấy rõ, bội phục bội phục. . ."
"Đó là đương nhiên, dù nói thế nào ta cũng là Đông Châu. . ." Vẻ mặt vênh vênh tự đắc, nữ nhân kia vui mừng nói ra.
Tròng mắt ngưng tụ, Trác Phàm yên tĩnh lắng nghe. Thế nhưng nữ nhân này cũng rất cẩn thận, lời nói vừa đến miệng đã đột ngột ngừng lại, trầm ngâm nửa ngày, lại nuốt trở về.
Trong lòng bất giác thở dài, Trác Phàm không nghe được tin tức mình muốn, con ngươi loạn chuyển, nhất thời nảy ra ý hay, thám thính nói: "Cô nương tuổi còn trẻ, lại có tu vi Hóa Hư bát trọng, mạnh hơn thiên tài Tây Châu số một số hai như ta mấy lần, ngài nhất định là danh môn vọng tộc ở Đông Châu!"
"Ai cần ngươi lo, ngươi muốn thám thính đường đi của ta đúng không?" Tròng mắt trừng lớn, nữ nhân rống to một tiếng, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Lòng Trác Phàm run lên, biết lúc này không nên dò xét tiếp, tránh sự hoài nghi còn tăng cao, hắn vội khoát tay, giả bộ nhát gan nói: "Không phải không phải, cô nương hiểu lầm, ta chỉ là tùy tiện nói một chút, ngài không muốn nói thì thôi!"
Liếc nhìn hắn, nữ nhân kia hừ lạnh, trầm mặc không nói!
Phanh phanh phanh!
Bỗng nhiên, đúng lúc này, tiếng gõ cửa từ trước viện truyền đến, Trác Phàm giật mình sợ hãi, trong lòng nghi hoặc. Bọn họ vừa mới đặt chân đến Phi Vân Thành, người nào đã tìm tới cửa chứ?
Sẽ không phải Tiểu Tam Tử kia chứ, tính tình vẫn không thay đổi, bên ngoài gây không ít chuyện.
"Đừng nhúc nhích!"
Cạch!
Nghe tiếng động, nữ nhân còn khẩn trương hơn Trác Phàm, tay xiết chặt, bóp cổ Trác Phàm vang lên tiếng rạo rạo.
Trác Phàm kìm nén đến mặt đỏ bừng, vỗ vỗ tay nàng nói: "Cô nương, ngươi bóp nhẹ thôi, không sẽ bóp chết ta . ."
"Bóp chết thì bóp chết, ngươi cũng không phải là người tốt lành gì, vừa rồi còn muốn nhân lúc ta hôn mê mà tát ra, có bị ta bóp chết cũng không oan uổng gì." Nàng trừng mắt, hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ chú ý đến phương hướng tiếng gõ cửa truyền đến.
Trác Phàm lắc đầu, hắn biết cô nàng này không có ý định giết hắn, nếu không với thực lực của hắn đã sớm phản đòn, thế nhưng bị bóp thế này cũng không phải biện pháp hay. Nếu bị nhi tử hắn nhìn thấy, hắn bị một nữ nhân bóp cổ, còn ra thể thống gì nữa chứ?
Vì thế Trác Phàm giả bộ cầu khẩn nói: "Cô nương, ta là Luyện Đan Sư, thương tổn của ngươi là ta chữa, ngươi không thể lấy oán báo ân được!"
Mày nhíu chặt, nữ nhân kia suy nghĩ một chút, có một chút do dự, chậm rãi buông bàn tay ra.
"Ta biết, tuy nhiên vừa rồi ngươi muốn tát ta, điều này chứng tỏ ngươi tâm thuật bất chính. Nhưng sau khi tỉnh lại, ngươi có đút đan dược trị thương cho ta, ta cũng biết, điều này chứng tỏ ngươi đã cứu ta. Hiện tại ta thả ngươi ra, nhưng không cho phép ngươi kêu to, không cho phép loạn động, có nghe rõ không?"
Vội vã gật đầu, hai tay Trác Phàm bụm miệng, biểu thị tuyệt không gọi bậy.
Nữ nhân kia nhìn vậy mới chính thức lấy tay ra khỏi cổ hắn. . .
"Cha, ngoài cửa có người gõ, có muốn đi mở hay không. . . Ách. . ." Thế mà, đúng vào lúc này, Cổ Tam Thông ra ngoài điên cuồng ba ngày không biết trở về từ lúc nào, nhẹ nhàng đi vào gian phòng, hỏi thăm ý của Trác Phàm.
Thế nhưng cảnh tượng hắn nhìn thấy trong phòng lúc này, khiến hắn sững sờ đến ngây ngươi.
Cảnh tượng này nhìn thật tồi tệ.
Trác Phàm nằm ngửa trên giường, bị một nữ nhân áp dưới thân, hai tay nữ nhân kia để trên ngực Trác Phàm. Trên thực tế, nữ nhân kia mới vừa lấy tay từ cổ Trác Phàm ra, còn chưa dời bàn tay đi.
Thế nhưng Cổ Tam Thông làm sao biết được tiền căn hậu quả này, hắn chỉ thấy một số hình ảnh không không thích hợp với trẻ em, còn suy nghĩ đến vài tư tưởng thối nát, nhìn với ánh mắt ghét bỏ. "Ồ. . . Cha, đây chính là phúc lợi vui vẻ không ngủ được mà người nói đó sao, haizzz, con không dùng được, không hiểu được, chúc cha hạnh phúc."
Sắc mặt lạnh nhạt, Cổ Tam Thông chầm chậm đi thẳng về phía trước, rời xa gian phòng, đi cửa trước mở cửa.
"Đứa nhỏ này. . . có ý gì?"
Nàng ta nhíu mày, không hiểu nhìn Trác Phàm phía dưới.
Da mặt co lại, Trác Phàm bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Cô nương, nàng còn không thành thục bằng một đứa bé. Chẳng lẽ nàng không cảm thấy tư thế của chúng ta lúc này có chút không đứng đắn sao?"
"Không đứng đắn?"
Cô nương vẫn không kịp phản ứng, nàng nhìn kỹ lại tư thế của nàng và Trác Phàm lúc này, nhanh chóng kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng la lớn: "Chuyện gì, sao ngươi chạy lên giường ta, nhanh cút xuống cho ta!"
Trác Phàm bất đắc dĩ bật cười ra tiếng: "Đại tỷ à, ta chạy đến trên giường ngươi lúc nào, là ngươi dùng sức kéo ta lên giường, còn áp ta dưới người, làm sao ta lăn?"
"À, đúng đúng đúng. . ."
Vốn hoảng sợ trước sự việc đột ngột này, nữ nhân kia luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên, nhảy xuống giường. Trác Phàm cứ như vậy yên tĩnh nhìn nàng, giống như không có chuyện gì, nhàn nhã tự đắc.
Bịch.
Thế nhưng không biết do bối rối hay khẩn trương, nữ nhân thần bí, một cao thủ Hóa Hư bát trọng, trong quá trình nhảy xuống giường, vấp phải ra trải giường mất thăng bằng ngã xuống.
Mà góc độ đáp xuống cũng thật kỳ diệu, vừa vặn đánh xuống đỉnh đầu Trác Phàm.
Vốn Trác Phàm vẫn tiếp tục nằm, giả bộ bản thân hắn là gà yếu, mặc cho đối phương xử trí, bỗng cảm thấy một bóng đen nhào tới trước mặt. Còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, bóng đen kia đã hung hăng nện xuống đầu hắn. Chóp mũi hắn đột nhiên truyền đến một mùi thơm sảng khoái, đôi môi mềm mại ngọt ngào.
Hai thân thể, hai cái đầu dính chặt vào nhau.
Hai đôi mắt chưa từng nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Bỗng nhiên, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả người sững sờ, chỉ có hơi ấm trên người đối phương truyền đến khiến trái tim hai người đập nhanh liên hồi, hai má đỏ bừng.
"Cha, bên ngoài là một đám người mang. . ."
Lúc này, Cổ Tam Thông lại chạy tới, trưng cầu ý kiến của Trác Phàm, nhìn cảnh trước mắt hắn ngạc nhiên, thì thào lên tiếng: "Muốn mở hay không. . . À, ta vẫn nên đi mở thì hơn.!"
Vừa đỡ trán, Cổ Tam Thông nhanh chóng rời đi.
A!
Một tiếng hét thật to vang lên, nữ nhân kia từ trên giường ngã xuống, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt nhàn nhạt lăn dài, Trác Phàm cũng có chút xấu hổ, do dự ngồi dậy!
Đinh!
Tiếng vang đột vừa phát ra, thanh ngọc trường kiếm đã mạnh mẽ chỉa vào vị trí hiểm yếu của Trác Phàm, nữ nhân kia giận dữ, xấu hổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là ta nụ hôn đầu của ta, ngươi dám khinh bạc ta, ta nhất định chém ngươi thành trăm mảnh!"
"Khoan khoan khoan khoan, cái gì mà ta khinh bạc ngươi, rõ ràng là ngươi khinh bạc ta mà!"
Vội vã khoát khoát tay, Trác Phàm giả bộ hoảng loạn nói: "Chuyện vừa rồi ngươi cũng biết, ta không làm gì, chỉ nằm nơi đó, không phải do ngươi chủ động sao? Cô nương, cô nói đạo lý chút có được không? Dù thế nào, ta cũng là ngươi ân nhân cứu mạng của cô đấy."
Chuyện này. . . Chuyện này. . .
Nàng do dự đến sắp khóc ra, cuối cùng vẫn quyết định, trong mắt lóe lên tia nhìn ngoan sắc, hét lớn: "Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng chiếm tiện nghi của ta, hôm nay ngươi phải chết!"
Nói xong, trường kiếm của nữ nhân nhanh chóng phóng ra, sắp đâm vào vị trí hiểm yếu của Trác Phàm.
Ánh mắt Trác Phàm lạnh xuống, hồng mang trên cánh tay Kỳ Lân dần dần tỏa ra ánh sáng khiếp người.
Tuy hắn cần tin tức của nữ nhân này nhưng hiện tại nàng ta đã mất khống chế, thậm chí còn rút đao muốn giết hắn, đã thế hắn cũng không khách khí nữa.
Thiên đường có chỗ ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông tới!
Nha đầu ngốc, đây là ngươi tự tìm đó nha, ta có thể cứu ngươi cũng có thể giết ngươi! Nếu không làm thịt ngươi, đem thi thể của ngươi ném ra ngoài, ta không tin đồng bọn của ngươi không có hành động, đến lúc đó ta cũng có thể tìm được manh mối.
Nghĩ như vậy, trong mắt Trác Phàm toát ra sát ý băng lãnh.
Nhưng suy nghĩ của hắn, nữ nhân kia vẫn không biết rõ, dù có nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến một tu giả nhìn qua chỉ có Thần Chiếu ngũ trọng, thực lực yếu hơn nàng lại là Ma Vương tái thế.