Đinh!
Một tiếng động êm tai vạch phá trời không, như ngôi sao băng đâm thẳng về phía Trác Phàm.
Ánh sáng đỏ thẫm, nhàn nhạt tản ra tia sáng hung ác khiếp người, giống như hung thú ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra, xé nát những kẻ không có mắt nhìn, dám sâm phạm uy nghiêm của nó thành cặn bã.
Trác Phàm yên tĩnh mà nhìn một kiếm kia đâm tới, hắn đã chuẩn bị có thể bóp nát nó bất cứ lúc nào.
"Tiểu tử, các ngươi mới vào Phi Vân Thành sao?"
"Đúng vậy ạ!"
"Chúng ta là hộ vệ Phi Vân vương phủ, phụng mệnh đến đây điều tra những người ngoài thành mới vào, đại nhân nhà ngươi có ở đây không, mời bọn họ ra đây..."
. . .
Bỗng nhiên, tiếng ồn ào ngoài tiền viện truyền vào tai hai người Trác Phàm.
Thân thể đột nhiên ngừng lại, ý định đâm một kiếm về phía Trác Phàm, đột nhiên thân hình ngừng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, nặng nề vô cùng.
Liếc nhìn nàng, Trác Phàm suy nghĩ một chút, lập tức hiểu hết thảy, trong lòng cười thầm. Chắc con bé này nghe đến bốn chữ Phi Vân vương phủ nên không còn dám động thủ.
Nếu không, thân phận nàng bại lộ, đoán chừng không thoát được, mà điều này cũng phù hợp với phỏng đoán của hắn lúc trước, quả nhiên nữ nhân này có liên quan đến vụ Phi Vân vương phủ chấn động tháng trước.
Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, ánh mắt Trác Phàm lóe tinh quang, đang tính toán một chút.
Thế nhưng khi nữ nhân kia nhìn nụ cười xấu xa của Trác Phàm, trong lòng giận dữ, thanh ngọc trường kiếm lại đưa về phía trước, chỉa ngay vào vị trí hiểm yếu của hắn, đè thấm âm thanh, gầm gừ: "Ngươi cười cái gì, không cho cười!"
Trách Phàm không quan tâm đến lời cảnh cáo của nàng, hiện tại nàng ta sợ, hắn không sợ, chẳn lẽ hắn vẫn sợ nàng ta sao?
Kết quả, Trác Phàm nhướn mày, nở nụ cười khinh miệt. Nhìn thấy vậy nữ nhân kia trong lòng càng thêm tức giận, thanh trường kiếm để sát cổ hắn hơn, thấy hắn vẫn không để ý đến nàng, đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn chỗ khác, nàng vừa tức giận, lại không có cách nào.
Dù sao,cao thủ Phi Vân vương phủ ở ngay trong tiền viện, nơi này cũng không phải là nơi tốt đển giết người.
Ngươi chờ đó, chờ bọn hắn đi xa rồi biết tay ta, hừ!
Ánh mắt nàng khẽ híp lại, nữ nhân kia đã tức giận đến há hốc miệng.
"Ừm, cô nương. . ."
Đúng lúc này, Trác Phàm trầm ngâm một chút, lại lộ ra nụ cười tà dị, nhìn về phía nữ nhân kia nói: "Thực sự ngươi nên giết ta, bởi vì ta đúng thật không phải người tốt, thừa dịp ngươi hôn mê lại muốn tát ngươi."
"Hừ, cái này ta biết, mà giết ngươi cũng không phải vì chuyện này mà chính là. . ." Tức giận hừ lạnh một tiếng, nữ nhân kia hung hăng trừng Trác Phàm, hai má đỏ lên, không nói nên lời.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, Trác Phàm gật đầu: "Đúng vậy, nụ hôn đầu tiên của ngươi là ta đoạt, nhưng ta cảm thấy vì chuyện này thì ta không đáng chết, thực tế ta còn làm chuyện ác liệt hơn, đáng bị giết để giải tỏa tức giận trong lòng ngươi."
"Chuyện ác liệt hơn? Chuyện gì?" Khẽ sửng sờ, nữ nhân kia nghi hoặc hỏi.
Trác Phàm cười có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền liếc mắt đánh giá nữ nhận kia rồi chậm rãi đi qua, khẽ nói bên tai nàng: "Cô nương, chúc mừng ngươi, ngươi đã chính thức trở thành nữ nhân!"
Nữ nhân kia giật mình kinh hãi, thân thể cứng đờ, không thể tin nhìn Trác Phàm, khó khăn hỏi: "Ngươi. . . Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Trác Phàm cười xùy ra tiếng: "Chẳng lẽ ta nói vậy ngươi không hiểu nữa sao? Vậy thì tốt, ta nói rõ hơn một chút, ngươi đã bị ta phá thân."
Ầm!
Như có ngàn tiếng sét oanh tạc trong đầu, nữ nhân ngây cả người, không tin lắc đầu."Không có khả năng, chuyện này không phải là thật. . ."
"Sao không là thật?"
Trác Phàm cười quỷ dị nói: "Cô nương, ngươi là báu vật thế nào chẳng lẽ ngươi càng không rõ sao, trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, bên cạnh lại có nam nhân trưởng thành chăm sóc, chuyện gì xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra…"
"Ta giết ngươi!"
Nữ nhân như sư tử cái nổi điên, rống to một tiếng, đâm kiếm về phía Trác Phàm, nước mắt chảy ngang!
Mà Trác Phàm thì như một kẻ vô lại, chủ động đưa cổ đến trước kiếm nàng, cười nhạo nói: "Ngươi cứ giết đi, dù ngươi có giết ta hay không, ngươi cũng là nữ nhân bị phá thân rồi, điều này sẽ không thay đổi. Mà người Phi Vân vương phủ ở ngay tiền viện, ngươi giết ta, ngươi cũng phải chôn cùng ta, chúng ta có thể được chôn cùng chỗ, sinh tử không chia lìa. Hắc hắc. . . Như vậy cũng tốt, ta sao cũng được, không quan trọng, dù sao con trai ta cũng có thể tự chăm sóc cho chính mình. Nếu cô nương không còn thân nhân nào để mong nhớ, thì hai chúng ta cùng chết là lựa chọn tốt nhất."
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Nữ nhân kia nhìn Trác Phàm nghiến răng nghiến lợi, trường kiếm trong tay cũng đang rung động, nhưng cuối cùng cũng không đưa ra lựa chọn, trong ánh mắt đầy do dự.
Nhìn nàng thật sâu, Trác Phàm đoán không sai, xem ra hắn đoán đúng, trong thành này còn có người bọn họ.
Nếu không vì sự tồn tại của người thàn, nàng tuyệt sẽ không do dự, dưới tình huống nhục nhã, luôn dẫn đến bốc đồng, bất cứ ai cũng vậy, sẽ không do dự mà ra tay.
Mà nàng do dự cũng vì nơi này còn có người của nàng, nếu nàng có chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ bạo động, dễ dàng bị người của Phi Vân vương phủ tóm gọn.
Dù có chết vẫn nghĩ đến an nguy của người thân.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Trác Phàm càng thêm khẳng định, nữ nhân này là người tốt.
Lạch cạch!
Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm của nữ nhân rơi xuống đất, nàng ta ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc rống, tiếng khóc thật thương tâm, người ta nghe thấy cũng phải xúc động mà rơi lệ.
Ô ô ô. . .
Liếc nhìn nàng Trác Phàm cười khẽ, chậm rãi qua đi, vỗ đầu nàng nói: "Cô nương, ngươi không giết ta sao?"
"Cút!" Nàng gầm lên giận dữ, như địa ngục u quỷ, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Thế nhưng Trác Phàm nghe lại không thèm để ý, lạnh nhạt cười nói: "Ngươi không giết ta, vậy để ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi vẫn là đứa trẻ, chưa bị phá thân."
Nữ nhân ngước đầu lên, nhìn về phía hắn, khó có thể tin nói: "Ngươi. . . Ngươi nói thật sao?"
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: "Thân thể của mình ngươi còn không biết sao? Còn muốn hỏi ta?"
Gương mặt nàng đỏ lên, nữ nhân nhìn người mình, muốn kiểm tra một phen, nhưng thấy Trác Phàm ở chỗ này, e thẹn cúi thấp đầu, thì thào lên tiếng: " Vậy vì sao ngươi vừa mới. . ."
"Ta cũng muốn cho ngươi cảm nhận một chút, cái gì là trân quý nhất!"
Bật cười lớn, Trác Phàm lạnh nhạt lên tiếng: "Để cho ngươi biết được sau khi bị phá thân còn để ý đến nụ hôn đầu tiên bị đoạt hay không? Nếu ngươi ngay cả tính mạng cũng không còn thì còn chú ý đến chuyện phá thân không? Con người đều muốn giữ vững phòng tuyến cuối cùng của chính mình nhưng nếu không giữ vững, thì không cần quan tâm quá nhiều. Dù sao ngươi cũng nên nghĩ thêm đến thứ mình có, mà không phải chấp nhất với thứ mình mất đi."
Nói xong, Trác Phàm đột nhiên quay đầu, trực tiếp đi về phía trước viện. "Được rồi, chúng ta đi gặp những người của Phi Vân vương phủ thôi. Ngươi càng tránh, càng dễ dàng bị người khác xem là nghi phạm mà mang đi, không bằng thản nhiên đối mặt với bọn hắn. Đừng nói trước ngươi không phải người bọn họ muốn tìm cứ xem như một đám tiểu nhân, bọn họ không thể nhận ra ngươi."
Trác Phàm chỉ dẫn xong, cười khẽ một tiếng, dương dương tự đắc đi thẳng về phía trước.
Thân thể nữ nhân chấn động, nàng nhìn bóng lưng ưu nhã của Trác Phàm đến ngây người.
Lúc này Trác Phàm như một người thông thái, nhìn thấu thế gian, không còn biểu hiện vô lại như vừa rồi, nàng nhìn đến cảm giác như đã đi qua mấy đời.
Tuy bề ngoài Trác Phàm chỉ có tu vi Thần Chiếu ngũ trọng, nhưng loại khí chất bình tĩnh ổn định khiến nữ nhân này lo lắng không yên.
"Còn nữa. . ."
Bước chân hơi ngừng lại, Trác Phàm chưa quay đầu, trêu đùa: "Ngay cả thân thể mình ngươi còn không hiểu, không nên tỏ vẻ thông minh, kẻo bị thông minh hại, ha ha ha. . ."
Cười to một tiếng, Trác Phàm tiếp tục đi về phía trước, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.
Trừng mắt nhìn hắn, nữ nhân oán hận lại phốc một tiếng cười khẽ, hai má ửng hồng, trái tim không ngăn được đập loạn.
Có lẽ do người của Phi Vân vương phủ đột nhiên đến nên hoảng sợ.
Nghĩ như nàng mới cố gắng để bình tĩnh trở lại, dựa theo lời Trác Phàm nói, vội vàng đi ra ngoài tiền viện, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
"Các vị tiền bối, không biết có gì chỉ giáo?"
Vội vàng đi vào tiền viện, Trác Phàm ngẩng đầu xem xét, khá lắm, đều là cao thủ Dung Hồn cảnh, đủ có vài chục người, trên ngực thêu phù hiệu của Phi Vân vương phủ, một đóa tường vân trắng.
Trác Phàm nhanh chóng khom người cúi đầu, cho thấy là một tiểu nhân vật khiêm tốn!
Liếc nhìn qua hắn chỉ là Thần Chiếu cảnh, những người kia không để hắn vào trong mắt, dò hỏi: "Ngươi mới từ nơi khác đến?"
"Vâng!"
"Đứa nhỏ này là gì của ngươi?" Chỉ Cổ Tam Thông bên cạnh, người kia tiếp tục hỏi.
Cúi người hành lễ, Trác Phàm lạnh nhạt trả lời: "Khởi bẩm tiền bối, đây là con trai tại hạ!"
"Từ đâu đến?"
"Tây Châu!"
"Vì sao tới đây?"
"Tránh kẻ thù truy sát!"
"Trong phủ còn có người khác không?"
Chà.
Nghe hỏi câu này Trác Phàm không trả lời ngay, bởi vì hắn không xác định, nha đầu kia có nghe lời của hắn mà chạy đến tiền viện không.
Nếu hắn trả lời có, nha đầu kia chạy mất chẳng phải hắn bị hố sao? Nhưng nếu nói không có, đám người này tìm ra được nàng ta, như vậy hắn cũng bị hố.
Cho nên trong lúc nhất thời, hắn cũng có chút do dự.
Mà hộ vệ kia gặp, lại nhướng mày, có chút kỳ quái, tiếp tục nói: "Ta hỏi ngươi, còn có người khác không?"
"Có, ta ở đây!"
Không đợi Trác Phàm trả lời, nữ nhân kia đã vội vàng chạy ra, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ.