Nữ nhân kia một đường chạy tới, nhất thời mang theo một làn gió thơm đánh úp về phía mọi người. Nàng dừng lại trước mặt Trác Phàm, có vẻ ngượng ngùng tránh ra sau lưng hắn, thiếu nữ non mềm như nụ hoa chớm nở, yếu ớt nhìn về những người đến kiểm tra, bọn họ nhìn nàng với ánh mắt sững sờ, thậm chí có chút si mê.
Mà thiếu nữ kia thấy vậy càng tỏ vẻ ngượng ngùng, trốn ra sau lưng Trác Phàm, như cô em gái chưa từng thấy qua thế sự hiểm ác thế gian, tránh sau lưng đại ca tìm kiếm bảo hộ.
Bộ dạng yếu đuối khiến mọi người nhìn thấy đều yêu mến không thôi.
Trác Phàm cũng có chút ngạc nhiên, mẹ nó, nha đầu này cũng hành tẩu giang hồ, bậc thầy đóng kịch, có thể so sánh với hắn. Nha đầu này vừa rồi hung hãn thế nào hắn còn nhớ rõ.
Có điều, hiện tại Trác Phàm và nàng cùng bước chân trên một thuyền, đương nhiên sẽ không vạch trần nàng ta, chỉ ho một tiếng, cười gượng, hóa giải chấn động trong lòng.
Sững sờ một lát, những hộ vệ kia mới hồi phục tinh thần, vội ho một tiếng, chỉ cô nương kia nói: "Ngươi cũng là người trong nhà này sao?"
"Vâng!" Tỏ vẻ sợ hãi, nữ nhân nhẹ nhàng nói, hộ vệ nghe thấy xương cốt muốn gãy.
Hít sâu trấn định, cố lấy lại tinh thần chỉ Trác Phàm nói: "Vậy các ngươi có quan hệ như thế nào, đều từ Tây Châu tới sao?"
"À, nàng là. . ." Hơi hơi trầm ngâm một chút, con ngươi Trác Phàm nheo lại, vừa muốn lên tiếng cho nàng một cái tên. Thế nhưng không đợi hắn nói ra, nữ nhân kia đã bật thốt lên: "Hắn là tướng công ta, chúng ta đều từ Tây Châu đến!"
À. . .
Những người kia vừa gật đầu, nhưng rất nhanh lại giật mình,ngẩng đầu nhìn lên, nhìn hai người một lúc lâu, không thể tin mà hỏi lại: "Ngươi nói cái gì, hắn là tướng công của ngươi?"
"Đúng vậy, làm sao, không được à?" Nữ nhân thờ ơ gật gật đầu, cười khẽ một tiếng, sau đó kéo Cổ Tam Thông ngốc trệ ở bên cạnh, kéo đến bên người, cười nói: "Ngươi nhìn xem, con chúng ta đã lớn thế này rồi!"
Lời vừa nói ra, những người có mặt ngây người không thể tin, mặt Trác Phàm cũng sững sờ, không hiểu nhìn về phía nàng.
Ái chà, nha đầu này vừa rồi còn muốn dùng kiếm đâm hắn, hiện tại thì nhận hắn làm tướng công, thế này là sao?
Nhìn cái gì mà nhìn, để ngươi giả mạo làm tướng công của bản cô nương, đó là tiện nghi ngươi, ngươi còn có ý nghĩ xấu hay sao? Nếu ngươi còn tiếp tục nhìn, có tin bà cô ta móc hai hạt châu của ngươi ra không?
Nữ nhân liếc ánh mắt sắc bén cảnh cáo Trác Phàm, tay nắm lấy tay Cổ Tam Thông rất chặt, rất rõ ràng muốn giữ hài tử hắn làm con tin, bức Trác Phàm đi theo sắp đặt của nàng.
Nếu hắn dám không phối hợp, nhi tử hắn lập tức mất mạng, hừ!
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra hắn cũng không sợ Cổ Tam Thông có chuyện gì, với thực lực của Tiểu Tam Tử, nha đầu này có thể làm gì nó được?
Điều quan trọng là Trác Phàm không thể nào vượt qua rào cản trong lòng, hắn sẽ không tùy tiện thừa nhận một nữ nhân nào làm vợ. Hiện tại, tuy tình thế khẩn cấp, chuyện này cũng chỉ là giả, kế tạm thời có liên quan đến kế hoạch của hắn, theo lý hắn nên phối hợp.
Nhưng có thế nào hắn cũng không thể để danh thê tử Trác Phàm lọt vào tay người khác, dù sao trong lòng hắn cũng đã có người, tuy hiện tại chỉ giả vờ nhưng hắn vẫn không muốn làm bẩn vị trí này.
Liếc nhìn hai người, hộ vệ tra hỏi có chút không hiểu, kỳ quái nói: "Này, cô nương, nam nhân cũng chỉ ở cấp Thần Chiếu ngũ trọng mà thôi, ngươi đã là Hóa Hư bát trọng, làm sao lại nhìn trúng hắn?"
Đúng vậy, bọn họ cũng thực không hiểu. Trên đại lục này, tuy thực lực khác biệt không phải chướng ngại của hai phu thê song tu, nhưng dù sao vẫn là thế giới nam quyền, thực lực nam nhân tượng trưng cho địa vị của nam nhân, không có cô nương nguyện ý ủy thân cho nam nhân yếu hơn mình.
Mà hai người thực lực quá khác biệt, nam nhân dựa vào nữ nhân, càn khôn điên đảo. Chuyện này xuất hiện cũng chỉ có một khả năng, là nữ nhân kia quá mạnh mẽ, muốn nắm giữ quyền lực ngang hàng nam nhân, dạng nữ nhân này tuyệt không có khả năng chỉ có một nam nhân.
"Cô nương, với thực lực của ngươi ở Tây Châu không phải nhân vật tầm thường, chẳng lẽ ngươi mở hậu cung, thải dương bổ âm, tập luyện thuật song tu?" Hộ vệ kia nhíu mắt thăm dò.
Nghe hỏi vậy, sắc mặt nữ nhân ửng hồng, cố gắng phủ nhận:"Ngươi. . . Ngươi mới mở hậu cung, chúng ta là nhà đứng đắn, hài tử cũng có, làm gì có chuyện tập luyện tà thuật thải dương bổ âm. . ."
"Cũng chưa hẳn, ở đại lục vì theo đuổi thực lực, chuyện gì mà không làm được, nữ nhân cũng vậy thôi." Tỏ vẻ không tin, hộ vệ kia cười không đứng đắn nói: "Các huynh đệ, đi vào điều tra xem sao, nếu nữ nhân mở hậu cung, đàn ông bên trong nhất định không ít, làm gì có thể chỉ có ba người này? Hừ."
Dạ!
Mọi người hét lớn một tiếng, trong nháy mắt tản ra bốn phía, lục soát toàn bộ trong sân. Nữ nhân này cực kỳ lúng túng, lo lắng vô cùng, Trác Phàm giương mắt nhẹ liếc nhìn nàng, thở dài một tiếng, cười khẽ lắc đầu.
Thân phận này của nàng ta không chỉ hắn không chịu được mà ngay cả người khác cũng sẽ không tin, dù sao bề ngoài, tu vi của nàng ta cao hơn hắn nhiều.
Nửa canh giờ sau, những hắc ảnh lần lượt trở về, ai cũng lắc đầu, cho thấy không lục soát được gì. Thấy tình cảnh này, hộ vệ kia khẽ cau mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.