Hắn quả thực không thể tin được, một nữ nhân cường thế như vậy sao có thể chỉ có một nam nhân bên người?
Biết trong lòng hắn nghi hoặc, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, bước lên phía trước một bước, khom người nói: "Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi, đừng nghe nàng đùa giỡn, căn bản nàng không phải thê tử ta!"
"Có đúng không?" Hộ vệ hỏi khá nghiêm túc, nàng ta nghe được trong lòng run rẩy, mồ hôi trán rịn ra.
Chẳng lẽ tiểu tử này muốn bán đứng nàng sao?
"Nếu nàng không phải nữ nhân của ngươi vậy nàng ta là ai, vì sao ở trong phủ viện của ngươi?"
Hít sâu một hơn, Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Tiền bối, thực không dám giấu giếm, nàng là biểu muội của ta, chúng ta bị kẻ thù truy sát, cùng chạy trốn đến đây!"
"Cái gì, biểu muội của ngươi? Vì sao vừa rồi nàng ta nói là thê tử của ngươi?" Hộ vệ nghiêm sắc mặt quát lớn.
Quay đầu liếc nhìn nữ nhân kia một chút, thấy nàng có vẻ khẩn trương, Trác Phàm suy nghĩ một chút, chân thành tha thiết mà nói: "Thực ra nàng muốn làm thê tử của tại hạ. Đáng tiếc trong lòng tại hạ đã có người, không còn vị trí cho nữ nhân khác. Vừa rồi nàng đùa với các vị thôi, xin các vị tiền bối thứ lỗi!"
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì, ngươi thành thật khai báo rõ ràng cho ta, nếu các ngươi có quan hệ không minh bạch, ta sẽ trói nàng dẫn đi!" Hộ vệ kia hét lớn.
Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm gật đầu cười nói: "Vâng vâng vâng, tiền bối đã muốn nghe, để vãn bối chậm rãi kể lại. Thật ra, ta cùng biểu muội là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm. Biểu muội đối với ta hữu tình, ta cũng biết, chỉ là ta không chịu đựng nổi. Chắc hẳn các vị tiền bối cũng nhìn ra, biểu muội từ nhỏ tư chất mạnh hơn ta, tu vi càng ngày càng vượt xa ta. Cho nên trong lòng ta tự ti, cảm thấy không xứng với nàng!"
"Ừm, chúng ta nhìn ra, ngươi thật sự không xứng với nàng." Mọi người gật đầu, tán thành ý kiến này.
Trác Phàm tiếp tục nói: "Về sau ta và một cô nương Thái Thanh Tông mến nhau, thành thân sinh con, lại bị tông môn của nàng ấy phản đối, truy sát. Ta không thể làm gì khác hơn là mang theo con trai, một đường chạy trốn đến Trung Châu, để tránh tai họa. May mà trên đường có biểu muội chăm sóc, nếu không hai cha con chúng ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Tình nghĩa của biểu muội, tại hạ khó có thể báo đáp, chỉ là. . ."
Nói đến đây, Trác Phàm quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia, tỏ vẻ thâm tình: "Biểu muội à, hiện tại ta đã có người trong lòng, tâm ý của muội ta chỉ có thể…Haizzz. . ."
Không nói tiếp, Trác Phàm chỉ thở dài, quay đầu qua chỗ khác, dường như phần tình nghĩa này hắn khó mà tiếp nhận.
Thấy cảnh này, mọi người cũng hiểu rõ, thì ra là chuyện tình tay ba, mà nữ nhân này chỉ tương tư đơn phương.
"Đúng là cải trắng bị heo ủi, nữ nhân tu vi Hóa Hư bát trọng, xinh đẹp như hoa vậy mà lại yêu một tên phế vật tu vi kém xa vạn dặm, chuyện này thật không công bằng những cao thủ như chúng ta." Bất đắc dĩ lắc đầu, người kia thở dài nói.
Người khác nghe vậy, cũng nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cũng hợp tình hợp ý, ai bảo bọn họ là thanh mai trúc mã? Đại ca, nhà này chắc không có vấn đề gì, nếu không đám tặc tử kia muốn trốn thì phải giả cho suông sẽ một chút, không đưa ra tình tiết máu cho thế này. Ngươi nhìn ánh mắt hai người kìa, đúng thật là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà."
Lời này vừa nói ra, mọi người lại nhìn hai người bọn họ, bắt gặp ánh mắt áy náy, buồn bã của Trác Phàm, còn nữ nhân kia thì nhìn hắn chằm chằm, trong mắt hiện lên tầng sương mù mờ ảo.
Một đôi nam nữ si tình, thật xứng đôi vừa lứa.
Liếc nhìn nhau, những tên hộ vệ bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó người cầm đầu vội ho một tiếng nói: "Được rồi, ngươi nói chúng ta đều hiểu, nên đăng ký lại đi, tòa nhà này vốn là của hộ vệ trạch viện Phi Vân vương phủ. Hiện tại bán cho ngươi thì nó là của ngươi, như vậy hiện tại trong ngôi nhà có ba người ở, ngươi tên là gì?"
"Dạ, tiền bối, tại hạ là Cổ Nhất Phàm!"
Vội vã đến trước mặt người kia chắp tay, Trác Phàm đã sớm chuẩn bị, há miệng liền nói nói: "Khuyển tử Cổ Tam Thông, biểu muội là. . ."
Nói đến đây, Trác Phàm nhìn về phía nữ nhân kia ra hiệu cho nàng.
Chua xót hít hít mũi, nữ nhân nói: "Ta tên Cổ Khinh Yên!"
"Được rồi, đã ghi chép xong!"
Cầm lấy cái ngọc giản tỉ mỉ ghi chép lại, hộ vệ kia gật đầu. "Từ hôm nay trở đi, các ngươi được xem là chủ nhân chính thức trạch viện này. Nếu thấy có người khả nghi xuất hiện ở gần trạch viện, các ngươi nhất định phải thông báo cho Phi Vân vương phủ, hô to một tiếng, hoặc làm ra động tĩnh gì cũng được, chúng ta sẽ đi dò xét quanh đây."
Nhẹ gật đầu, Trác Phàm khom người nói: "Dạ, đa tạ tiền bối, có điều người khả nghi là người như thế nào?"
"Người khả nghi ngươi cũng không biết?"
Mày nhíu lại, hộ vệ kia cười xùy một tiếng: "Không nhà để về, loanh quanh bốn phía, nhìn giống trộm cướp, đầu trâu mặt ngựa, có tật giật mình người. Ngươi thấy những người này, trực tiếp gửi tín hiệu cho chúng ta, ngươi có nghe không?"
"Dạ dạ dạ. . ."
Trác Phàm gật đầu không ngừng, bọn họ thấy vậy cuối cùng cũng thỏa mãn gật đầu cười một tiếng, sau đó phất phất tay, mang người rời đi: "Các huynh đệ, chúng ta đi, đến nhà khác. Ha ha ha, cứ như vậy, chúng ta tra từng nhà, để xem đám tặc tử kia còn ẩn nấp không? Ha ha ha. . ."