Tiếng cười to dần đi xa, bóng dáng khí thế của những hộ vệ Phi Vân vương phủ cũng chậm rãi biến mất. Ba người Trác Phàm đứng nhìn, chờ bọn họ đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, đóng cửa tiễn khách!"
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, Trác Phàm nhẹ nhàng lên tiếng. Nghe được lời này, Tiểu Tam Tử lập tức ngầm hiểu, quay người lại, lôi kéo nữ nhân tự xưng là mẹ hắn đi ra ngoài.
Đương nhiên, Cổ Tam Thông cũng không dùng lực thật sự, giống như đứa trẻ kéo nàng đi, nếu không chỉ cần hắn vung tay đã ném nàng bay xa.
Nữ nhân kia nhìn thấy cảnh này nhất thời sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Này, các ngươi định làm gì?"
"Chúng ta làm gì à? Hừ."
Trác Phàm cười lạnh, mày nhíu lại, hung hăng trừng mắt liếc nàng: "Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe vị tiền bối kia nói gì sao ? Gặp phải người không nhà để về. . ."
"Loanh quanh bốn phía. . ." Cổ Tam Thông ngay sau đó tiếp một câu.
"Nhìn giống trộm cướp. . ."
"Đầu trâu mặt ngựa. . ."
"Có tật giật mình. . ." Hai cha con mỗi người một câu, chăm chú nhìn nữ nhân kia, đồng thanh nói: "Nếu là người khả nghi, đều phải nộp lên Phi Vân vương phủ! Bây giờ chúng ta đuổi ngươi đi ra, đã rất tiện nghi cho ngươi rồi."
Vừa dứt lời, hai người Trác Phàm đồng loạt ra tay, trong nháy mắt ném nàng ra ngoài cửa, sau đó định đóng cửa lớn lại.
Bỗng dưng bị hai người ném ra, nữ nhân vô cùng ngạc nhiên, sau đó quay người lại, thấy cửa chính sắp đóng lại, nàng vô cùng tức giận, nhấc chân đá văng cửa lớn.
Hai người Trác Phàm ở cửa cũng giả bộ bị lực đá này chấn động đến lùi lại ba bốn bước mới miễn cưỡng dừng lại, tỏ vẻ kinh hoảng nhìn về người phía trước, cả kinh kêu lên: "Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Hộ vệ Phi Vân vương phủ đều ở gần đây đó."
"Hừ, bọn họ ở gần đây thì thế nào? Ngươi có tin hay không, trước khi bọn họ đuổi đến hai cha con các ngươi đã sớm mất mạng rồi." Hung hăng nhìn hai người chằm chằm, nữ nhân kia tức giận nói.
Trác Phàm giả bộ có chút sợ hãi, sau đó vẻ mặt biến thành bộ dạng khóc tang, kêu gào: "Đại tỷ, trước kia chúng ta không oán, hôm nay cũng không thù, hai cha con chúng ta phiêu bạt mấy năm, thật vất vả mới đến Trung Châu, né tránh truy sát từ Tây Châu, đang muốn bắt đầu cuộc sống mới, không muốn dính dáng đến những chuyện nguy hiểm. Ta không biết ngài có quan hệ với người bị Phi Vân vương phủ muốn đuổi bắt hay không, nhưng để bảo toàn, vẫn xin ngài mau rời khỏi đây, xem như ngươi cứu chúng ta một mạng, xin đừng liên lụy đến chúng ta, được không?"
Thân thể nữ nhân run lên, liếc nhìn hai người Trác Phàm, khẽ cắn môi son, trong lòng do dự.
Thế nhưng một lúc sau, nàng đột nhiên lại hỏi ra một vấn đề khác: "Này, chuyện vừa rồi ngươi nói là thật sao?"
"Chuyện gì?"
"Ngươi và thê tử bị tông môn chia rẽ, thê tử ngươi hiện tại thế nào?" Trầm ngâm một chút, nữ nhân kia nhỏ giọng hỏi.
Vô cùng ngạc nhiên, Trác Phàm không nghĩ tới trong tình huống nguy hiểm lại hỏi đến vấn đề này, không thể không nói, đây cũng là điểm đau của Trác Phàm.
Suy nghĩ rất lâu, Trác Phàm cười rộ lên: "Làm sao có thể là thật? Vừa rồi không muốn bị ngươi liên luỵ, ta giả vờ nói dối bọn họ mà thôi. Thực ra ta có được rất nhiều lợi ích, tiền đồ cũng phát triển hơn, ta vứt bỏ thê tử, thấy nàng quá vướng bận, chỉ thế thôi. Nàng hiện tại sống rất yên ổn. . ."
Ba!
Không đợi hắn nói tiếp, nữ nhân kia tức giận cho hắn một bàn tay, mắng không ngừng.
"Kẻ đồi bại, hôm nay ta thay thê tử ngươi làm thịt ngươi."
Đinh một tiếng, nữ nhân kia đã lấy thanh ngọc trường kiếm ra, một kiếm chỉ về phía Trác Phàm.
Trác Phàm giả bộ sợ hãi nói: "Khoan khoan khoan khoan, ngươi dám động thủ ở đây, người của Phi Vân vương phủ nghe được sẽ đến, ngươi cũng chạy không thoát. Nói gì thì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi muốn ra tay với ta, chính là lấy oán báo ân!"
"Hừ, hôm nay tha cho ngươi trước, nhưng sau này đừng để ta lại nhìn thấy ngươi!"
Trường kiếm trong tay run nhè nhẹ, nữ nhân kia trầm ngâm một chút, cuối cùng cắn răng, gào thét, sau đó quay người muốn nhanh chóng rời đi. "Nơi có tên hỗn đản nhà ngươi, bản cô nương một khắc cũng không muốn ở lại, miễn cho bẩn thân thể ta!"
Nhìn bầu trời đêm đen nhánh, bóng dáng nữ nhân đã không thấy đâu, tiếng chửi mắng cũng dần dần biến mất, hai người Trác Phàm liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng nở nụ cười tà đạo.
"Cha à, vất vả lắm mới cứu sống, cứ như vậy để cho nàng đi, không đáng tiếc sao?"
"Đi? Nàng ta có thể đi đâu?"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Tam Thông, Trác Phàm cười khẽ nói:"Chẳng lẽ con quên, vừa rồi những hộ vệ kia tới làm gì sao? Dần dần điều tra, xác định vị trí điều tra. Đoán chừng Phi Vân vương phủ muốn lục tìm hết thành trì, khắp ngõ ngách đều có người giám sát chặt chẽ, để mỗi một cư dân trong thành trở thành ánh mắt của vương phủ, mà những nơi như khách sạn thì giám sát càng chặt chẽ hơn, cứ như vậy những người trốn tránh căn bản không có chỗ ẩn giấu!"
"Nàng muốn đi? Ha ha ha. . . Chỉ cần nàng còn ở Phi Vân Thành, sớm muộn gì cũng phải về đây. Hiện tại, nàng ta không còn đường để đi rồi."
Cổ Tam Thông gật đầu nhưng vẫn còn có chút không hiểu: "Nếu đã như vậy, vì sao chúng ta còn muốn đuổi nàng ta đi? Không phải vẽ vời cho thêm chuyện sao?"
"Không không không, đây là bước đầu tiên của tâm lý chiến, vờ tha bắt thật!"
Chậm rãi khoát tay, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đuổi nàng ta đi không phải vì nàng, mà chính là vì người ở phía sau nàng. Con suy nghĩ xem, chúng ta là ân nhân cứu nàng, nếu lại thuận thế giúp nàng che dấu thân phận, không phải rất dễ dàng bị nàng ta hoài nghi chúng ta có ý đồ khác sao? Có lẽ người phía sau nàng biết chuyện này sẽ cảm thấy chúng ta cùng phe với Phi Vân vương phủ, đang dẫn dụ bọn họ mắc câu, chúng ta rất khó chiếm được sự tín nhiệm của bọn họ."