Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1447 - Chương 1453: Vờ Tha Bắt Thật 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1453: Vờ tha bắt thật 2

"Nhưng hiện tại thì khác, chúng ta đuổi nàng ta đi giống như một tu giả bình thường, nhát gan sợ phiền phức, cứu nàng cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu những người kia bị Phi Vân vương phủ bức đến không còn đường để trốn, bọn họ sẽ nghĩ đến nơi này, sử dụng chúng ta. Nhưng trên thực tế, chúng ta là người muốn sử dụng bọn họ. Âm dương chuyển đổi, mưu lược mỗi một chi tiết nhỏ, đều tính kế ở bên trong, mới có thể trăm trận trăm thắng!"

Gật đầu tán thành, Cổ Tam Thông cười nhạt một tiếng: "Thì ra là thế, cha biết nàng đi không thành, mới cố ý thả nàng đi, dẫn dụ người phía sau nàng ta ra?"

"Ha ha ha. . . Đúng vậy, sớm muộn gì cũng dẫn ra!" Cười nhạt một tiếng, Trác Phàm cất bước đi về phía trước, cẩn trọng đóng cánh cửa lại, sau đó nắm tay nhỏ Cổ Tam Thông đi về phía hậu viện: "Tiểu Tam Tử, ba ngày qua con đi đến chỗ nào mà không thấy bóng con trở về?"

"Đi loanh quanh trong thành, có điều người ta thấy con là đứa trẻ, có nhiều nơi con muốn đi mà không được đi, cho nên. . ."

"Vậy cha mang con đi, ngày mai đi xem một chút?"

"Thật sao?"

"Đương nhiên, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ tin tức là được, thỏa mái vui chơi một trận, ha ha ha. . ." Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm cười vui vẻ nhìn Cổ Tam Thông.

Cổ Tam Thông cũng vui vẻ vô cùng, nhảy nhót không ngừng, bản tính trẻ con hiện rõ.

Ngày hôm sau, Trác Phàm mang theo Cổ Tam Thông đi khắp các đại danh Phi Vân Thành, cực kỳ vui vẻ, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không đề cập tới, chỉ chuyên chú du ngoạn.

Ngày thứ ba, Trác Phàm mang theo Cổ Tam Thông đi ăn các món ngon vật lạ khắp thành, hưởng thụ thời gian cha con vui vẻ, hai người không thèm để ý đến kế hoạch chuyến đi này.

Kết quả ngày thứ tư, ngày thứ năm. . . Bọn họ vui vẻ khắp nơi, mãi đến đêm khuya ngày thứ mười, Cổ Tam Thông hưng phấn mà trở lại viện tử, Trác Phàm cũng vui vẻ đi theo sau, nhưng người xuất hiện trước mắt bọn họ, khiến bọn họ giật mình sợ hãi.

Nữ nhân rời đi mười ngày trước lại xuất hiện trước mặt bọn họ, gương mặt hốc hác phờ phạc, không còn thần thái như trước.

Nàng nhìn hai người Trác Phàm cũng có chút xấu hổ, tâm thần bất định!

Nằm trong dự đoán của Trác Phàm, nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ vẻ kinh ngạc, hét lớn: "Đại tỷ, sao ngươi lại đến?"

"Không được hỏi!"

Đinh một tiếng, nữ nhân kia nhanh chóng xuất ra thanh ngọc trường kiếm, chỉa về phía Trác Phàm, trong mắt có chút xấu hổ, có chút tàn nhẫn, cắn răng quát to: "Nghe đây, từ giờ trở đi, ta ở nơi này, không cho phép các ngươi đuổi ta đi, cũng không được đi Phi Vân vương phủ báo tin. Nếu không, các ngươi đừng mơ sống xót!"

Quả nhiên, nha đầu này bị buộc đến đường cùng, không còn đường khác để đi rồi.

Hai cha con liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, cười thầm một trận.

Phi Vân Thành nhiều cao thủ Dung Hồn tuần tra như vậy, một Hóa Hư bát trọng có thể chạy đi đâu? Cho nên ngoan ngoãn trở về chiếm diện tích, chẳng biết xấu hổ trắng trợn cướp chỗ, chẳng khác nào bọn lưu manh thổ phỉ.

Sớm biết như thế, sao lúc trước ngươi còn cứng đầu rời đi làm gì? Không phải ngươi quan minh chính đại lắm sao, ha ha!

Nhìn nàng ta thật sâu, Trác Phàm thở dài lên tiếng: "Cô nương, trở về thì trở về, không cần phải lớn tiếng quát tháo hai cha con chúng ta đâu. Tuy ta không muốn gặp phải phiền phức nhưng tính mạng hai cha con chúng ta nằm trong tay cô, ta cũng không có cách nào. Haizz, một tiểu cô nương dịu dàng xinh đẹp, qua mười ngày đã biến thành mẫu dạ xoa đoạt địa bàn rồi?"

Thân thể nhịn không được run lên, nữ nhân nhìn bộ dáng không nói đạo lý của mình lúc này có chút chua xót, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

"Ngươi còn mặt mũi mà nói sao? Không phải vì ngươi đuổi ta đi à?"

Nàng ta nức nở liên tục: "Ngươi biết mười ngày này ta vượt qua thế nào không? Chẳng khác nào lũ chuột, sợ gặp phải đám người Phi Vân vương phủ. Khách sạn không đi được, trốn trong nhà người khác cũng rất dễ bị phát hiện. Phi Vân Thành lớn như vậy, ta lại không tìm thấy một nơi đặt chân, suốt ngày không ngừng chạy trốn, lo lắng sợ hãi. Nếu ta không đây ta sẽ bị bọn họ bắt được. Ngươi còn nói ta là mẫu dạ xoa. . . Ô ô. . ."

Vừa nói nàng ta ta vừa khóc ồ lên.

Trác Phàm thấy vậy, trong lòng lắc đầu bật cười. Thực sự lúc trước hắn đuổi nàng đi có hai lý do, để nàng ở bên ngoài cảm thấy tuyệt vọng, nàng mới có thể an tâm ở trong này.

Bình Luận (0)
Comment